Đây là món quà đặc biệt con gái nuôi của Bác Hồ mang về Việt Nam trong Đại lễ A80: Không ai thốt nên lời
Trong dịp lễ trọng đại này của dân tộc, bà Elisabeth Helfer Aubrac – người con gái nuôi mà Bác Hồ trìu mến gọi là “Babette” đã đến Việt Nam, mang theo một món quà vô cùng đặc biệt.
Trân trọng nghĩa tình sâu nặng
Ngày 2/9 tại Hà Nội, Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam, phối hợp với Bộ Ngoại giao và các cơ quan liên quan, đã tổ chức cuộc “Gặp mặt tri ân bạn bè quốc tế nhân dịp kỷ niệm 80 năm Quốc khánh nước CHXHCN Việt Nam”.
Tham dự buổi lễ có Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Đỗ Văn Chiến; Quyền Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Lê Hoài Trung; Chủ tịch Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam Phan Anh Sơn cùng lãnh đạo các ban, bộ, ngành, tổ chức chính trị – xã hội. Đặc biệt, hơn 100 đại biểu quốc tế – những cá nhân, tổ chức từng có nhiều đóng góp cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và công cuộc xây dựng, bảo vệ Tổ quốc cũng có mặt.Chủ tịch UBTW MTTQ Việt Nam Đỗ Văn Chiến (giữa), Quyền Bộ trưởng Ngoại giao Lê Hoài Trung (bìa trái) và Chủ tịch VUFO Phan Anh Sơn tại cuộc gặp mặt. Ảnh: ĐĐK
Tại sự kiện, nhiều bạn bè quốc tế đã chia sẻ tình cảm trân trọng dành cho Chủ tịch Hồ Chí Minh và nhân dân Việt Nam; nhắc lại những kỷ niệm gắn bó trong quá trình ủng hộ cuộc đấu tranh giành độc lập, xây dựng đất nước. Các đại biểu khẳng định, Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9 không chỉ mang ý nghĩa lịch sử to lớn với dân tộc Việt Nam, mà còn là nguồn cổ vũ mạnh mẽ cho phong trào giải phóng dân tộc, vì hòa bình và công lý trên thế giới.
Phát biểu tại buổi lễ, ông Đỗ Văn Chiến bày tỏ lòng tri ân sâu sắc tới bạn bè quốc tế vì những ủng hộ, hy sinh, đóng góp dành cho Việt Nam trong mọi giai đoạn cách mạng. Ông khẳng định, Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn ghi nhớ nghĩa tình sâu nặng ấy như một phần không thể tách rời trong chặng đường lịch sử của dân tộc.
Vị khách đặc biệt
Trong không khí trang trọng ấy, sự hiện diện của bà Elisabeth Helfer Aubrac – người con gái nuôi mà Chủ tịch Hồ Chí Minh từng âu yếm gọi là “Babette” đã để lại nhiều xúc động. Ở tuổi 80, bà vẫn mang theo những kỷ niệm gắn bó với Người và lịch sử Việt Nam.
Bà kể lại: “Ngày 15/8/1946, khi Chủ tịch Hồ Chí Minh bế tôi trên tay và nhận lời làm cha đỡ đầu cho tôi cũng là lúc Người đã gắn kết gia đình chúng tôi vào trang sử kỳ diệu của Việt Nam. Một trang sử của lòng dũng cảm, khát vọng tự do và phẩm giá con người”.
Cơ duyên ấy bắt đầu từ tháng 7/1946, khi Chủ tịch Hồ Chí Minh tới Paris. Cha của bà Elisabeth Helfer Aubrac – ông Raymond Aubrac là một nhà hoạt động kháng chiến, đã gặp Người vào ngày 27/7/1946. Hai bên ngay lập tức tìm thấy sự đồng điệu về lý tưởng.
Gia đình Aubrac đã mời Bác Hồ lưu trú tại ngôi nhà ở Soisy-sous-Montmorency, ngoại ô Paris. Trong những ngày ở đó, Người có thói quen đọc báo buổi sáng trong vườn, buổi chiều tiếp khách, tối lại trở về Fontainebleau dự hội nghị. Người cũng mời một người bạn đầu bếp tới để nấu những bữa cơm giản dị với cơm và rau.Chủ tịch Hồ Chí Minh bế con gái nuôi Babette. Ảnh tư liệu
Những kỷ niệm ấy trở thành hồi ức không phai mờ trong gia đình Aubrac. Bà Elisabeth nhớ lại lần cuối cha mình gặp Bác Hồ năm 1967. Khi đó, bà đã gửi tặng cha đỡ đầu một quả trứng bằng đá – biểu tượng cho tương lai tươi sáng của đất nước, còn Bác Hồ gửi tặng bà một tấm lụa để may áo cưới.
“Cho đến nay, tôi vẫn giữ gìn món quà ấy như một báu vật vô giá. Hôm nay, cha tôi và cha đỡ đầu kính yêu đều không còn nữa. Nhưng con cháu chúng tôi vẫn tiếp tục gắn bó với Việt Nam”, bà xúc động nói.
Không chỉ cha, mà cả thế hệ sau trong gia đình Aubrac cũng tiếp nối mối gắn bó với Việt Nam. Chồng bà Elisabeth đã giảng dạy cho sinh viên Việt Nam suốt hơn 40 năm tại Trung tâm Pháp – Việt về Quản lý ở Hà Nội và TP.HCM.
Bà cho biết: “Khi các sinh viên sang Pháp, chúng tôi luôn đón tiếp các em với tấm chân tình lớn lao ở nhà chúng tôi, trong gia đình tôi. Các em biết rằng đó cũng là mái nhà của mình, nơi có cô giáo và cũng là con gái đỡ đầu của Chủ tịch Hồ Chí Minh”.
Bà Elisabeth Helfer Aubrac, con gái nuôi của Bác Hồ. Ảnh: Đinh Hòa
Đến dự sự kiện lần này, bà Elisabeth mang theo một món quà đặc biệt là chiếc đĩa than 78 vòng từ đầu những năm 1950, ghi lại hai ca khúc “Bài ca kính dâng Chủ tịch Hồ Chí Minh” và “Hành khúc thanh niên ra tiền tuyến”. Đây là kỷ vật bà tìm thấy trong tủ lưu giữ của cha, đã được bạn bè hỗ trợ làm sạch và thu lại, để bà có thể mang đến Việt Nam.
Món quà này không chỉ là kỷ vật âm nhạc, mà còn là biểu tượng của tình hữu nghị bền chặt, của sự gắn bó vượt thời gian giữa gia đình Aubrac và nhân dân Việt Nam.
Con sẽ bỏ ra 600 triệu xây lại nhà mới cho bố mẹ. Nhà mình cũ quá rồi, ở nguy hiểm lắm!”

Mấy tháng nay, mỗi lần về thăm bố mẹ, tôi lại thấy bố than thở về căn nhà cũ kỹ ở quê. Cứ xe tải chạy qua, cả nhà rung lên bần bật, tường nứt toác, mái dột tứ tung. “Nhà này sắp sập rồi, ở sao nổi!” bố nói, giọng trầm buồn, gương mặt ngày càng hốc hác. Nhìn bố mẹ già đi trong căn nhà xiêu vẹo, lòng tôi xót xa. Tôi quyết định không thể để vậy nữa. Một buổi chiều, tôi nắm tay bố, nói thẳng: “Con sẽ bỏ ra 600 triệu xây lại nhà mới cho bố mẹ. Nhà mình cũ quá rồi, ở nguy hiểm lắm!”
Bố tôi nghe xong, mắt sáng lên, nhưng rồi ông thở dài, lắc đầu: “Thôi, con giữ tiền mà lo cho vợ chồng con. Nhà này… vẫn ở được.” Tôi ngạc nhiên, vì hiếm khi bố từ chối thẳng thừng thế. Nhưng ý tôi đã quyết, tôi muốn bố mẹ có chỗ ở tử tế trước khi quá muộn. Tối đó, tôi gọi điện cho anh trai, Hùng, để chia sẻ kế hoạch. Tôi nghĩ anh sẽ ủng hộ, nhưng anh chỉ ậm ừ: “Để anh bàn với chị dâu đã, rồi trả lời em sau.” Giọng anh lạ lùng, như đang giấu điều gì.
Sáng hôm sau, chị dâu, chị Mai, bất ngờ sang nhà tôi. Chị đặt trước mặt tôi một tờ giấy cũ kỹ, mép giấy ố vàng, nét chữ viết tay nguệch ngoạc nhưng rõ ràng. “Đọc đi, rồi em trả lời chị: Giờ em còn muốn bỏ 600 triệu xây nhà cho ông ấy không?” Tôi ngơ ngác, cầm tờ giấy lên. Đó là một bản thỏa thuận, ghi ngày từ mười năm trước, giữa bố tôi và một người tên Trần Văn Long. Nội dung khiến tôi sững sờ: bố đã vay 300 triệu từ ông Long, thế chấp bằng chính căn nhà, với điều kiện nếu không trả được nợ, nhà và đất sẽ thuộc về ông ta. Nhưng điều kỳ lạ là, theo lời chị Mai, nợ này chưa từng được trả, và ông Long vẫn giữ giấy tờ nhà.
Tôi bàng hoàng. “Sao bố không nói gì với tụi em?” Chị Mai nhếch môi, giọng lạnh tanh: “Ông ấy không muốn tụi em biết, vì sợ tụi em khinh. Nhưng chị nói thật, nếu em xây nhà mới, ông Long sẽ đến đòi ngay. Hùng bảo chị đưa cái này để em suy nghĩ lại.” Tôi run run, không tin nổi bố lại giấu chuyện lớn thế. Nhưng nhìn ánh mắt chị Mai, tôi chợt thấy có gì đó không ổn. Chị ấy quá bình thản, như thể đã chuẩn bị sẵn kịch bản.
Tôi quyết định âm thầm điều tra. Qua vài mối quen, tôi tìm được ông Long, giờ là một người buôn đất có tiếng ở huyện. Ông ngạc nhiên khi tôi nhắc đến bản thỏa thuận. “Cô ơi, nợ đó bố cô trả hết từ tám năm trước rồi! Tôi còn giữ biên lai đây này.” Ông đưa tôi xem một tờ biên lai, xác nhận bố đã thanh toán đủ 300 triệu cộng lãi. Vậy tại sao chị Mai lại đưa tôi bản thỏa thuận giả, và tại sao bố không nói gì về chuyện này?
Khi tôi đối chất với anh Hùng, anh lúng túng thú nhận: chính chị Mai đã tìm ra bản thỏa thuận cũ trong đống giấy tờ bố để lại, và chị ấy cố tình dùng nó để ngăn tôi xây nhà. Lý do? Anh Hùng và chị Mai đang âm mưu bán mảnh đất của bố mẹ để lấy tiền đầu tư vào dự án bất động sản của một người bạn. Họ sợ nếu tôi xây nhà mới, giá trị đất tăng, bố sẽ không đồng ý bán. Chị Mai còn tính toán rằng nếu tôi bỏ 600 triệu ra xây nhà, họ sẽ dễ dàng thuyết phục bố chuyển nhượng đất cho họ với lý do “trả nợ”.
Tôi sốc nặng, không ngờ anh chị lại toan tính như vậy. Khi tôi kể mọi chuyện với bố, ông bật khóc, nói rằng ông giấu chuyện nợ nần vì sợ chúng tôi lo lắng, và ông từ chối xây nhà mới vì không muốn tôi tốn kém. Cuối cùng, tôi vẫn quyết định xây nhà cho bố mẹ, nhưng lần này, tôi cẩn thận lập giấy tờ rõ ràng để không ai có thể lợi dụng. Còn anh Hùng và chị Mai, sau khi bị vạch trần, chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Nhưng tôi biết, vết rạn trong gia đình đã khó hàn gắn. Căn nhà cũ, dù rung lắc đến đâu, vẫn che chở cho tình yêu thương của bố mẹ, còn lòng tham của anh chị tôi, hóa ra mới là thứ khiến mọi thứ thực sự sụp đổ.