Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối
“Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng bị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng…”
Tôi tên là Lâm, 35 tuổi, kỹ sư công nghệ thông tin đang làm việc ở Sài Gòn. Lương tháng hơn 30 triệu, tôi sống độc thân nên cũng không vướng bận chuyện con cái hay gia đình riêng. Bố mẹ tôi sống ở quê, cách thành phố hơn 300 km. Họ đều đã nghỉ hưu, sống trong một căn nhà nhỏ cấp bốn, không sang trọng nhưng đủ ấm cúng.
Từ lúc có thu nhập ổn định, tôi quyết định mỗi tháng gửi về cho bố mẹ 5 triệu – không nhiều, nhưng đủ để hai người sống thoải mái hơn. Ngoài khoản lương hưu ít ỏi, đó là sự báo đáp mà tôi nghĩ rằng mình nên làm. Tôi từng tin rằng tiền bạc có thể thay tôi ở bên cạnh chăm lo, vì công việc bận rộn khiến tôi hiếm khi về thăm nhà. Một năm tôi chỉ về vào dịp Tết, thi thoảng là đám giỗ hay cưới xin họ hàng.
Năm ngoái, giữa mùa hè nóng bức, tôi bị giao một dự án gấp rút khiến tôi phải làm việc xuyên đêm. Trong lúc căng thẳng, tôi gọi điện nhờ mẹ tôi lên trông nhà giúp một tuần để tôi tập trung làm việc – chỉ đơn giản là nấu cơm, giặt đồ, dọn nhà. Nhưng mẹ tôi từ chối.
“Bố con mới ốm dậy, mẹ không đi được. Với lại nhà còn mảnh vườn, đàn gà ai lo,” mẹ nhẹ nhàng giải thích.
Tôi nổi giận. Tôi nghĩ, mình gửi tiền về hàng tháng, trong khi bản thân phải ăn cơm hộp, sống trong phòng trọ chật chội. Vậy mà chỉ cần giúp một việc nhỏ cũng bị từ chối. Tôi không nói nhiều, chỉ im lặng cúp máy.
Tôi trằn trọc mấy đêm liền. Cảm giác ấm ức không nguôi. Tôi quyết định cắt khoản chu cấp 5 triệu mỗi tháng. Tôi không nói gì, chỉ nghĩ: nếu bố mẹ có hỏi thì bảo do khó khăn tài chính, vật giá leo thang, công ty cắt giảm lương.
Ba tháng đầu không ai nói gì. Tháng thứ tư, mẹ gọi điện hỏi thăm.
“Dạo này con có sao không? Tháng này mẹ không thấy chuyển tiền…”
Tôi đáp đúng như đã định:
“Dạo này công việc khó khăn mẹ à, công ty giảm biên chế, con bị cắt lương. Mẹ ráng xoay xở vài tháng, khi nào ổn con lại gửi.”
Mẹ không trách móc gì, chỉ bảo: “Ừ, con lo cho mình đi, bố mẹ vẫn còn gạo, đừng lo.”
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, không ai nhắc lại chuyện tiền nong nữa. Tôi cũng bận rộn với dự án mới, rồi bạn bè rủ rê đầu tư chứng khoán, rồi lại lao vào vòng xoáy “làm giàu”. Nửa năm sau, tôi chuyển sang căn hộ thuê cao cấp hơn, ăn uống sang chảnh hơn, và quên khuấy bố mẹ.
Một hôm, tôi gọi về nhưng không ai nghe máy. Tôi nghĩ chắc do hai ông bà bận ở vườn. Một tuần sau, em họ nhắn tin: “Anh Lâm ơi, bác trai bị tai biến nhẹ hồi tuần trước, giờ bác gái lo xoay xở đủ thứ, nhà mình đang quyên góp giúp.”
Tôi lặng người. Tại sao không ai gọi cho tôi?
Tôi gọi lại cho mẹ, giọng bà vẫn nhẹ như mọi khi: “Không sao đâu con, bố nằm viện tỉnh vài ngày thôi. Nhà mình xoay xở được. Con lo cho công việc đi.”
Tôi cảm thấy lạ lùng. Trước đây chỉ cần tôi ho một tiếng là mẹ đã cuống cuồng gọi dặn uống thuốc, giờ thì ngược lại. Tôi có linh cảm gì đó không ổn, nhưng vì bận và vì tự ái cũ chưa nguôi, tôi lại mặc kệ.
Một năm trôi qua.
Tết năm đó tôi quyết định về quê sau gần 14 tháng xa nhà. Tôi đi xe đêm, đến nơi lúc trời còn mờ sáng. Căn nhà cũ vẫn vậy, chỉ khác một điều: cây cau trước sân trơ trọi, không còn mấy giò lan mẹ từng chăm. Gõ cửa mãi không ai ra. Tôi đẩy cửa bước vào – không khóa.
Trong nhà, bố tôi nằm trên chiếc giường nhỏ, gầy hơn hẳn, mặt hốc hác. Bên cạnh là mẹ – tóc đã bạc trắng, đang lúi húi nấu cháo bằng bếp củi.
Tôi ngơ ngác:
“Sao không nói gì với con? Sao không gọi? Sao lại sống thế này?”
Mẹ ngẩng lên, cười yếu ớt:
“Con bận, mẹ sợ làm phiền. Mình mẹ lo được. Còn bố con… từ hôm tai biến, tay chân yếu, không làm gì được, mẹ không dám nhờ ai.”
Tôi nhìn quanh. Căn nhà lạnh lẽo, tủ lạnh cũ trống rỗng, chỉ có mấy quả cà muối và vài mớ rau luộc. Không còn cái bàn gỗ lớn ngày xưa, thay vào đó là bàn nhựa cũ kỹ. Tôi nghẹn họng không nói được lời nào.
Khi đêm xuống, mẹ mới thở dài, nói nhẹ như gió thoảng:
“Thật ra mấy tháng đầu cắt tiền mẹ cũng buồn, nhưng mẹ hiểu, chắc con khó khăn. Mẹ bán dần đồ trong nhà lo cho bố. Còn không dám gọi, sợ con phải vay mượn.”
Tôi ngồi sững trong căn bếp cũ, ánh đèn dầu leo lét hắt lên khuôn mặt khắc khổ của mẹ. Bên ngoài, trời mưa lất phất. Tôi như bị tát vào mặt bởi sự thật: suốt một năm qua, bố mẹ tôi đã tự xoay xở trong âm thầm, trong lúc tôi mải mê với những thứ phù phiếm nơi đô thị.
Mẹ chậm rãi kể: từ ngày bố tai biến, bà phải bán chiếc xe máy cũ để lo viện phí. Sau đó bán cả cái tủ gỗ ông nội để lại để xoay sở thuốc men. Không dám nhờ ai. Không dám gọi tôi.
“Mẹ sợ con áp lực. Sợ con nghĩ mẹ là gánh nặng… Con cũng đâu có dư dả gì.”
Tôi cúi đầu, không dám nhìn vào mắt mẹ. Những câu nói như dao cắt. Hóa ra tôi đã dùng tiền như một thứ đổi chác tình cảm, và khi không vừa lòng, tôi cắt đứt mà chẳng mảy may nghĩ đến hậu quả. Trong đầu tôi lúc đó, tiền là sự báo hiếu. Nhưng thực chất, nó chỉ là cách để tôi lấp đi mặc cảm của đứa con xa nhà.
Tôi nhìn bố nằm đó, ánh mắt lờ đờ, yếu ớt đưa tay về phía tôi. Tôi nắm lấy. Bàn tay gầy guộc, lạnh lẽo. Trái tim tôi như thắt lại. Bố từng là người đàn ông khỏe mạnh, to tiếng mỗi khi tôi sai, nhưng chưa bao giờ để tôi thiếu thốn thứ gì. Vậy mà giờ, tôi để ông sống lay lắt như vậy suốt cả năm trời.
Ngày hôm sau, tôi xin nghỉ phép không lương một tháng để ở lại quê. Tôi chở mẹ đi chợ, chăm bố, dọn dẹp lại vườn, sơn lại cổng, lắp máy giặt và mua thêm đồ dùng cần thiết. Tôi đưa mẹ đi khám tổng quát, mua thuốc bổ. Mỗi tối, tôi nấu cháo cho bố, cho ông nghe lại những bản nhạc thời kháng chiến ông yêu thích.
Mẹ chỉ ngồi lặng, thỉnh thoảng mỉm cười, nhưng tôi thấy mắt bà đỏ hoe.
Một đêm, khi tôi đang lau chân cho bố, mẹ ngồi xuống cạnh tôi, giọng run run:
“Lâm này… Mẹ xin lỗi, vì không lên thành phố giúp con được hồi đó. Thật lòng mẹ cũng muốn đi. Nhưng lúc đó, bố con mới ốm, không ai trông. Mẹ nghĩ, con lớn rồi, chắc sẽ hiểu…”
Tôi nghẹn giọng:
“Không, mẹ không phải xin lỗi. Con mới là người sai… Con đã quá ích kỷ. Con nghĩ tiền là đủ, là thay thế được tình cảm.”
Mẹ đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng:
“Con à, tiền không phải là hiếu thảo. Tiền là phụ. Cái chính là tấm lòng, là sự hiện diện khi người thân cần mình nhất. Mẹ không trách con, chỉ mong con hiểu điều đó trước khi quá muộn.”
Tôi xin chuyển công tác về chi nhánh ở quê, chấp nhận lương thấp hơn, nhưng đổi lại, tôi có thể về nhà mỗi ngày, ăn cơm cùng bố mẹ, dắt mẹ đi chùa, đưa bố đi vật lý trị liệu.
Tôi dành nhiều thời gian để hiểu cha mẹ hơn – về những lo toan mà ngày bé tôi chưa bao giờ thấy, về những hy sinh thầm lặng không lời.
Bố tôi tuy không còn đi lại được như trước, nhưng tinh thần dần khá hơn. Ông thường bảo tôi:
“Chỉ cần mày ở đây, bố khỏe hẳn đấy con ạ.”
Hôm đó, trời vừa chớm thu. Mẹ nấu canh chua, cá kho và tráng miệng bằng chè bưởi – toàn những món tôi thích.
Bữa cơm giản dị, ba người ngồi bên nhau, tiếng quạt máy lạch cạch, tiếng muỗi vo ve. Nhưng tôi thấy lòng ấm áp lạ thường.
Tôi nâng chén cơm, nhìn bố mẹ và nói:
“Con xin lỗi vì những ngày đã qua… và cảm ơn bố mẹ vì đã tha thứ.”
Bố tôi gật đầu. Mẹ tôi múc thêm canh, cười nhẹ:
“Về được là quý rồi. Đừng để mỗi năm mới thấy nhau một lần nữa, nhé.”
Tôi gật đầu, lần này là từ trong thẳm sâu trái tim mình.
Hiếu thảo không phải là chu cấp bao nhiêu tiền mỗi tháng. Mà là có mặt khi cha mẹ cần mình nhất. Là một cuộc gọi hỏi thăm. Là một lần về quê bất chợt. Là bát cơm nóng bên nhau trong một buổi chiều bình yên.
Tiền có thể giúp cha mẹ sống. Nhưng tình yêu thương mới khiến họ hạnh phúc.
Chồng hấp hối vì ung thư giai đoạn cuối, tôi nhắm mắt đẻ con cho đại gia để cứu chồng
Tôi tên Hương, 29 tuổi, một người phụ nữ bình thường với giấc mơ nhỏ bé là sống bình yên bên chồng – anh Tùng, người đã từng hứa sẽ cùng tôi già đi trong mái nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Nhưng cuộc đời không cho ai điều gì dễ dàng. Anh bị chuẩn đoán mắc ung thư máu giai đoạn cuối. Phác đồ điều trị quá đắt đỏ, mà chúng tôi thì đã bán sạch nhà cửa, vay nóng đủ kiểu vẫn không đủ tiền.
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, một người đàn ông xuất hiện.
Anh ta tên là Khánh, đại gia có tiếng trong ngành bất động sản. Vợ chồng họ không có con, và sau nhiều lần thụ tinh thất bại, họ chuyển sang tìm người đ/ẻ thuê. Họ cần một người khỏe mạnh, kín đáo, cam kết biến mất sau khi sinh. Và họ sẵn sàng trả 3 tỷ.
Tôi đã khóc khi đặt bút ký hợp đồng. Không phải vì tiền, mà vì cảm giác phản bội chồng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xanh xao của anh, tôi tự dặn lòng: Phải sống, bằng mọi giá… cho anh ấy sống.
9 tháng mang nặng đẻ đau, tôi sống lặng lẽ trong một căn hộ riêng do vợ chồng họ sắp xếp. Không ai biết tôi đang làm gì, kể cả mẹ ruột. Tôi chỉ hy vọng chồng có thể sống lâu hơn, có thêm chút hy vọng.
Ngày sinh đến, trời đổ mưa như trút. Trong phòng sinh, khi đứa bé cất tiếng khóc đầu tiên, bác sĩ đỡ đẻ bỗng khựng lại. Tôi mệt lả, nhưng vẫn nhận ra cả ê-kíp bỗng trở nên hoang mang. Bác sĩ bế đứa bé ra ngoài rất nhanh, thì thầm gì đó với y tá.
Vài phút sau, Khánh chạy vào phòng sinh, mắt đỏ ngầu, run rẩy cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay mà tôi chưa từng thấy trước đó. Anh ta gào lên:
“TẠI SAO ĐỨA BÉ LẠI LÀ CON CỦA TÔI VÀ… CHỒNG CÔ?!”
Cả bệnh viện chết lặng.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi bác sĩ kéo tôi ra một góc, thì thầm:
“Chúng tôi nghi ngờ từ lúc bé sinh ra có đặc điểm máu rất hiếm. Là nhóm máu Bombay — cực kỳ hiếm trên thế giới, trùng khớp duy nhất với… chồng cô và người chồng đặt hàng đ/ẻ thuê.”
Cuối cùng, một bí mật được phanh phui: Khánh – người chồng giàu có – từng được hiến tủy bởi chồng tôi cách đây 3 năm trong một chiến dịch từ thiện. Tế bào gốc của anh Tùng sống trong cơ thể Khánh suốt từ đó. Trong một tai nạn y học hy hữu, mẫu tinh trùng nhân bản bị hoán đổi — họ đã vô tình cấy… tế bào sinh sản của chồng tôi vào tôi, thay vì của Khánh.
Đứa bé là kết quả kỳ quái giữa một người phụ nữ, chồng mình… và một tai nạn y khoa chưa từng có tiền lệ.
Còn chồng tôi? Sau ca điều trị cuối cùng được tài trợ toàn bộ bởi Khánh – người giờ đây đã mang ơn anh gấp bội – anh dần hồi phục kỳ diệu.
Chúng tôi ôm đứa bé trong tay, cả ba lặng im. Không biết nên gọi đó là con, là phép màu… hay là lời trừng phạt ngọt ngào của số phận.
Dự kiến 106.855.575 công dân toàn quốc sẽ được nhận 100.000 đồng quà Tết Độc lập theo 3 CÁCH

Cục Cảnh sát Quản lý hành chính và trật tự xã hội (C06), Bộ Công an vừa có báo cáo gửi Bộ trưởng Bộ Công an đề xuất các giải pháp tặng quà nhân dịp kỷ niệm Quốc khánh 2.9 cho toàn dân.
Theo C06, tính đến 21h ngày 25.8, toàn quốc có 26.843.417 hộ, tương ứng 106.855.575 công dân. Do đó, C06 đề xuất 3 phương án chi trả:
Phương án 1: Chi trả theo chủ hộ
Qua 2.866.493 tài khoản ngân hàng nhận lương hưu của bảo hiểm xã hội (BHXH), đối soát với cơ sở dữ liệu quốc gia (CSDLQG) về dân cư xác định được 1.409.828 chủ hộ (5,3%), tương ứng 5.001.019 công dân (4,7%). Có thể sử dụng ngay số tài khoản này để chi trả.
Với 25.433.589 chủ hộ còn lại (94,7%), sẽ tích hợp tài khoản an sinh xã hội qua VNeID mức 2; trong đó, 18.800.804 chủ hộ (73,9%) đã có VNeID mức 2, còn 6.632.785 chủ hộ (26,1%) chưa đăng ký sẽ được cảnh sát khu vực hướng dẫn đăng ký và mở tài khoản ngân hàng.
Các trường hợp không đăng ký được VNeID mức 2 sẽ chi trả qua tài khoản công an cấp xã, Trưởng công an xã trực tiếp chi trả và cập nhật lên CSDLQG về dân cư.
Phương án trên có ưu điểm: Chỉ cần xác định tài khoản chủ hộ để nhận tiền cho cả hộ. Tuy nhiên, nguy cơ tranh chấp khi chủ hộ không chuyển tiền cho các thành viên; hệ thống ngân hàng không thể chuyển đồng loạt trong 1 giờ mà phải kéo dài trong ngày.
Phương án 2: Chi trả trực tiếp cho từng công dân
Hiện có trên 52 triệu tài khoản ngân hàng đã được xác thực (BIDV, Vietcombank, Vietinbank, Agribank, MB...). Bộ Công an sẽ yêu cầu ngân hàng cung cấp để chi trả. Trường hợp công dân chưa có tài khoản, công an xã sẽ tuyên truyền, hướng dẫn mở tài khoản và tích hợp an sinh xã hội trên VNeID.
Trường hợp không mở được tài khoản sẽ chi trả qua tài khoản công an xã, Trưởng công an xã chi trả trực tiếp và cập nhật lên CSDLQG.
Ưu điểm của phương án này là chuyển khoản đúng đến từng đối tượng thụ hưởng, không phát sinh tranh chấp. Còn nhược điểm là hệ thống khó đáp ứng khi phải mở đồng loạt số lượng lớn tài khoản toàn quốc.
Phương án 3: Sử dụng tài khoản của cơ quan công an xã để chi trả
Hiện 100% công an xã đã có chữ ký số và tài khoản ngân hàng. Công an xã sẽ chi trả qua tài khoản của chủ hộ; trường hợp không có tài khoản thì chi trả bằng tiền mặt, đồng thời cập nhật thông tin hộ và công dân đã nhận lên CSDLQG về dân cư.
Ưu điểm của phương án này là chuyển khoản đúng đến từng hộ; Công an xã nắm chắc địa bàn, thành viên hộ, đảm bảo chính xác. Nhược điểm là cán bộ công an cấp xã phải chi trả trực tiếp và cập nhật lên hệ thống CSDLQG về dân cư, để bảo đảm tránh việc chi trả nhiều lần cho cùng một người.
Trên cơ sở phân tích, C06 đề xuất Bộ trưởng đồng ý chủ trương lựa chọn phương án 3 vì có tính khả thi, hiệu quả cao; đồng thời giao C06 phối hợp với công an các đơn vị, địa phương hoàn thiện phần mềm, rà soát số tài khoản để tổ chức triển khai.
Nhiều ngân hàng hướng dẫn liên kết tài khoản an sinh xã hội trên VNeID
Hiện nay nhiều ngân hàng như Vietcombank, BIDV, VietinBank, MB, Agribank, LPBank, TPBank... cũng đã hướng dẫn giúp người dân liên kết tài khoản ngân hàng trực tiếp trên VNeID.
Theo hướng dẫn của các ngân hàng, với vài thao tác trên ứng dụng VNeID, người dân có thể đăng ký nhận tiền an sinh xã hội nhanh chóng, an toàn và chính thống qua tài khoản mở tại ngân hàng.
Nếu người dân đã có tài khoản ngân hàng thì bước đầu tiên vào ứng dụng VNeID, bấm vào mục “An sinh xã hội”.
Bước thứ 2 là chọn “Tài khoản hưởng An sinh xã hội”. Bước thứ 3 là nhập passcode, chọn ngân hàng, nhập số tài khoản ngân hàng.
Thực hiện 3 bước trên, người dân đã hoàn tất và có thể chờ duyệt để nhận tiền trực tiếp vào tài khoản ngân hàng.
Trường hợp người dân chưa có tài khoản ngân hàng, có thể tự đăng ký mở tài khoản thông qua việc tải ứng dụng ngân hàng. Sau đó quay lại các bước trên để hoàn tất thủ tục đăng ký.
Việc kết nối này đã được nhiều ngân hàng triển khai thông qua phối hợp cùng Napas và Bộ Công an.
Việc kết nối tài khoản thanh toán trên VneID là để giúp khách hàng nhận các khoản trợ cấp an sinh xã hội, thanh toán dịch vụ công (tiền hưu trí, trợ cấp người nghèo, người có công…) thông qua tài khoản thanh toán liên kết.