Xem cli p con trai kêu khóc c ầu c:ứu, gia đình ở Hà Nội s ốc nặng
Cụ thể, vào tối 30/8, ông Đ.B.H. (trú tại phố Nguyễn Đổng Chi, Hà Nội) hốt hoảng chạy đến trụ sở công an trình báo con trai là anh Đ.P.L. (22 tuổi) bị bắt cóc.
Người cha run rẩy cho biết, điện thoại ông liên tục nhận tin nhắn kèm video con trai không mặc quần áo, bị dội nước lạnh, gương mặt hoảng loạn vừa khóc vừa cầu cứu. Đi kèm là lời đe dọa lạnh lùng từ kẻ lạ: “Chuyển ngay 150 triệu nếu không muốn nhận xác con trai. Nó nợ chứng khoán, không trả thì mất mạng”.
Nhìn hình ảnh con trai tội nghiệp trong clip, cả gia đình ông H. gần như suy sụp, tin rằng L. thực sự rơi vào tay bọn bắt cóc và tính mạng bị đe dọa từng giây.

Tiếp nhận tin báo, Công an phường Từ Liêm nhanh chóng nhận định đây là thủ đoạn “bắt cóc online”.
Đối tượng không trực tiếp tiếp cận nạn nhân, mà lợi dụng sự sợ hãi để khống chế tinh thần, ép họ tự quay những cảnh “bị hành hạ” nhằm gây áp lực với gia đình.
Lực lượng chức năng lập tức trấn an gia đình, yêu cầu tuyệt đối không chuyển tiền, đồng thời triển khai các mũi trinh sát khẩn cấp tìm kiếm nạn nhân. Chỉ vài giờ sau, công an phát hiện nạn nhân đang ở một nhà nghỉ thuộc xã Hoài Đức (Hà Nội). Anh L. được giải cứu an toàn, đưa trở về đoàn tụ cùng gia đình, chấm dứt cơn ác mộng.
Tại cơ quan công an, anh L. thuật lại: Ngày 29/8, anh nhận cuộc gọi qua Zalo từ tài khoản lạ, tự xưng “cán bộ công an”. Nhóm này gửi hình ảnh người bị còng tay, ma túy và cả căn cước công dân của anh, rồi cáo buộc anh liên quan đến đường dây lừa đảo xuyên quốc gia.
Để “chứng minh vô tội”, L. bị yêu cầu chuyển tiền. Khi tỏ ra lúng túng, anh lập tức bị chúng chiếm quyền kiểm soát điện thoại, ép di chuyển đến nhà nghỉ, tự quay clip cảnh bị xối nước, nhục nhã rồi gửi về cho gia đình nhằm dễ bề khống chế.
Từ vụ việc nêu trên, Thượng tá Lê Xuân Hanh cảnh báo: Đây là hình thức lừa đảo đặc biệt nguy hiểm, đánh thẳng vào tâm lý lo sợ của người dân.
Kịch bản chung của tội phạm là dựng lên video “bị hành hạ”, biến nạn nhân thành công cụ để uy hiếp cha mẹ, người thân chuyển tiền chuộc.
“Người dân tuyệt đối không chuyển tiền khi nhận yêu cầu bất thường qua mạng xã hội hay điện thoại. Khi gặp tình huống tương tự, hãy lập tức báo cơ quan công an gần nhất để được hỗ trợ kịp thời”, Thượng tá Hanh nhấn mạnh.
Người bác ruột của tôi là một trong những người giàu nhất vùng.

Người bác ruột của tôi là một trong những người giàu nhất vùng. Cả đời ông không lấy vợ, cũng chẳng có con cái. Người ta bảo ông lạnh lùng, nhưng riêng với tôi thì khác: ông thương tôi nhất, coi tôi như con ruột.
Nhà ông rộng thênh thang, xe sang xếp đầy gara, tiền bạc tính bằng chục tỷ. Ông từng nhiều lần nắm tay tôi mà nói:
– “Cháu yên tâm, tất cả những gì bác gây dựng rồi cũng sẽ để lại cho cháu. Bác không có con, cháu chính là máu mủ duy nhất.”
Cả họ hàng nghe thế đều vừa ghen tị vừa cay cú. Tôi thì âm thầm mừng thầm, trong lòng tự nhủ sau này sẽ thay bác lo hương khói, giữ gìn sản nghiệp.
Thế rồi, một buổi chiều đầu đông, bác lặng lẽ trút hơi thở cuối cùng. Đám tang đông nghẹt, họ hàng xa gần ai cũng kéo đến, phần nhiều vì tò mò chờ ngày mở di chúc.
Ngày đó đến, luật sư cẩn thận mở phong bì niêm phong. Ai nấy hồi hộp đến mức nín thở. Tôi ngồi ngay ngắn, tưởng như mình sắp trở thành tỷ phú chỉ sau một đêm. Nhưng… từng dòng chữ vang lên khiến tim tôi như rơi xuống vực:
“Toàn bộ khối tài sản trị giá 30 tỷ đồng, tôi không để lại cho cháu ruột, cũng không chia cho bất cứ ai trong họ tộc. Tôi xin dành toàn bộ để xây dựng một ngôi trường miễn phí cho trẻ em nghèo ở quê nhà, để chúng có cơ hội học hành, thoát khỏi cảnh khổ như chính tôi ngày xưa.
Riêng với cháu trai, tôi chỉ để lại một cuốn sổ tay nhỏ, trong đó ghi toàn bộ những gì tôi đã trải qua để đi từ tay trắng thành công. Nếu cháu đủ bản lĩnh, tự cháu sẽ làm ra gấp nhiều lần số tài sản này.”
Cả họ nhà tôi chết lặng. Người ta xì xào, chửi bới, bảo bác tôi điên, “của cải để cho người dưng chứ không cho cháu ruột”. Còn tôi… tay run rẩy cầm cuốn sổ cũ kỹ, nước mắt trào ra.
Trong cuốn sổ, ngay trang đầu là dòng chữ nắn nót:
“Cháu là người duy nhất bác tin. Bác không muốn để cháu sống dựa dẫm vào di sản, mà phải trở thành người đàn ông đủ mạnh để tự đứng trên đôi chân mình. Nếu cháu làm được, ngôi trường kia cũng chính là niềm tự hào của cả gia tộc.”
Tôi chết lặng… nhưng cũng chính giây phút ấy, trong lòng tôi bỗng trỗi dậy một ngọn lửa quyết tâm: không phải để tiếc 30 tỷ, mà để chứng minh rằng tôi xứng đáng với niềm tin mà bác đã gửi gắm.