Một mình tôi làm nghề nhặt rác, vất vả nuôi con trai ăn học, cho đến lúc con trai lấy vợ giàu thì con lại nói mẹ đừng đến con xấu hổ
Một mình tôi lam lũ cả đời, nghề nghiệp cũng chẳng vinh quang gì – nhặt rác dọc phố, bới từng chai nhựa, từng lon bia để gom bán. Người ta chê cười, dè bỉu, nhưng tôi mặc kệ. Chỉ một mục tiêu duy nhất: nuôi con trai ăn học thành người.
Bao năm qua, có khi tôi nhịn đói, có khi ướt sũng mưa đêm, có khi tay tím buốt run lẩy bẩy mà vẫn lượm từng túi rác để đổi lấy bữa cơm cho con, bộ sách cho con. Tôi tự hào vì con học giỏi, đỗ đại học, rồi có công việc đàng hoàng.
Thế nhưng… đến ngày con báo tin sắp cưới vợ, con nhìn tôi, giọng gắt gỏng như nói với người xa lạ:
– “Mẹ đừng đến đám cưới con. Nhà gái giàu có, sang trọng, con không muốn bị mất mặt, xấu hổ vì mẹ làm nghề nhặt rác.”
Tôi chết lặng. Tim tôi nhói đau đến nghẹt thở. Nhưng sau cùng, tôi vẫn quyết: “Con là máu thịt của mình, dù nó hắt hủi thì ngày trọng đại cũng phải có mặt.”
Ngày cưới, tôi lặng lẽ mặc bộ áo dài cũ, tay ôm chặt một cái túi vải. Bước vào lễ đường, tôi thấy bao ánh mắt khinh khỉnh đổ dồn về phía mình. Con trai nhìn thấy tôi thì mặt tái mét, giận dữ quát:
– “Mẹ về đi! Con đã nói đừng đến cơ mà!”
Nhưng chưa kịp xua tôi ra, thì bố mẹ vợ nó vừa trông thấy cái túi vải trong tay tôi đã biến sắc, rồi run rẩy quỳ rạp xuống ngay giữa lễ đường. Cả hội trường xôn xao, chẳng hiểu chuyện gì.
Tôi chậm rãi mở túi, rút ra một xấp giấy tờ. Đó là toàn bộ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, căn nhà mặt phố và sổ tiết kiệm mà suốt 30 năm nhặt rác tôi tích góp từng đồng để lại.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi tuyên bố một câu lạnh lùng:
– “Tài sản này, tôi không trao cho một đứa con vong ơn bội nghĩa. Đám cưới này coi như kết thúc. Ai còn muốn ở lại thì ở lại, còn tôi… đi rồi mang theo tất cả.”
Cả hôn trường lặng đi, rồi từng người từng người đứng dậy bỏ về. Còn con trai tôi sững sờ quỵ xuống, hai bàn tay run rẩy chới với như muốn giữ lại… nhưng đã quá muộn.