Khi đang dùng móc sắt kéo rác, tôi cảm thấy thứ gì đó nặng trịch mắc vào: “Anh Tài, có gì to lắm này!
Thành phố của chúng tôi chưa bao giờ chứng kiến cơn bão nào kinh hoàng như đêm hôm qua. Mưa trút xuống như thác, gió gào thét, và đến sáng, mọi tuyến đường trong làng ngập chìm trong nước. Cống rãnh tắc nghẽn, rác trôi nổi khắp nơi, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Anh Tài, trưởng tổ môi trường xã, được giao nhiệm vụ khơi thông cống để cứu làng khỏi lũ. Tôi, Nam, là thành viên trong đội, luôn sẵn sàng xắn tay áo làm việc dù thời tiết khắc nghiệt.
Chúng tôi bắt đầu từ con mương lớn ở cuối làng, nơi nước đọng thành hồ, cuốn theo đủ thứ từ cành cây đến túi nilon. Anh Tài, với kinh nghiệm hàng chục năm, chỉ đạo cả đội cẩn thận kiểm tra từng đoạn cống. Khi đang dùng móc sắt kéo rác, tôi cảm thấy thứ gì đó nặng trịch mắc vào. “Anh Tài, có gì to lắm này!” tôi hét lên. Cả đội xúm lại, lôi lên một bao tải cũ kỹ, ướt sũng, buộc chặt bằng dây thừng. Nước bẩn rỉ ra từ bao, nhưng điều kỳ lạ là nó không có mùi hôi như rác thông thường.
Anh Tài nhíu mày, ra hiệu mở bao. Tôi cắt dây, tim đập thình thịch, không biết bên trong là gì. Khi mở ra, cả đội sững sờ: bên trong là hàng chục thỏi kim loại sáng bóng, trông giống bạc, được bọc cẩn thận trong túi chống thấm. Không có dấu hiệu tội phạm, nhưng số lượng kim loại này quá bất thường. Anh Tài lập tức gọi điện báo công an xã.
Công an đến, thu giữ bao tải và mang về kiểm tra. Sau vài giờ, họ thông báo: đó là hợp kim bạc dùng trong công nghiệp, trị giá hàng trăm triệu đồng. Không có dấu hiệu trộm cắp, nhưng nguồn gốc của số bạc này là một bí ẩn. Anh Tài, với bản tính cẩn trọng, đề nghị điều tra kỹ hơn. Công an lục lại hồ sơ và phát hiện một manh mối từ 15 năm trước: một lô hàng hợp kim bạc từ một nhà máy ở tỉnh bên đã bị thất lạc khi xe chở hàng gặp tai nạn gần làng chúng tôi. Vụ việc bị chìm xuồng vì không tìm thấy tang vật, và nhà máy phá sản ngay sau đó.
Để làm rõ, công an thẩm vấn ông Kiên, một người dân làng từng làm bảo vệ cho nhà máy đó. Ông Kiên, giờ đã già, ban đầu chối quanh, nhưng cuối cùng thú nhận. Năm ấy, trong cơn bão tương tự, ông tình cờ tìm thấy bao tải chứa hợp kim bạc trôi dạt gần mương. Sợ bị nghi ngờ trộm cắp, ông giấu nó dưới đáy cống, định sẽ tìm cách bán sau. Nhưng rồi ông sợ liên lụy, nên để nguyên, nghĩ rằng nước lũ sẽ cuốn đi. Không ngờ, bao tải kẹt sâu trong cống, nằm im suốt 15 năm cho đến khi đội của anh Tài phát hiện.
Vụ việc kết thúc mà không ai bị truy cứu. Số bạc được bàn giao cho cơ quan quản lý tài sản thất lạc, và ông Kiên chỉ bị cảnh cáo vì hành vi không khai báo. Anh Tài, dù mệt lử sau ngày làm việc, vẫn cười: “Nam, đôi khi cống không chỉ chứa rác, mà cả bí mật nữa.” Từ đó, mỗi lần khơi cống, tôi không khỏi liếc nhìn quanh, tự hỏi còn bao nhiêu bí mật khác đang chờ được nước lũ cuốn ra ánh sáng.