Xe ta-ng vừa chở người mấ/t rời khỏi cổng nhà đi hỏa thi;/êu thì chiếc xe cứu thương lao theo sau, bác sĩ hét lớn
Buổi sáng hôm đó, cả dòng họ nhà bà Tư đứng nghiêm trang tiễn biệt bà lần cuối.
Sau gần một tuần nằm viện không qua khỏi vì tai biến nặng, bà được bác sĩ xác nhận đã mất lâm sàng, bệnh viện hoàn tất thủ tục, bàn giao thi thể về cho gia đình lo hậu sự.
Tang lễ diễn ra suôn sẻ, chỉ còn bước cuối: đưa đi hỏa táng.
Lúc chiếc xe tang chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng nhà, tiếng khóc ai oán vang cả con hẻm nhỏ.
Người con trai út nắm tay mẹ già gào lên: “Mẹ ơi… đi bình an…”
Nhưng chưa đầy hai phút sau, một tiếng còi hụ chát chúa vang lên phía sau.
Chiếc xe cứu thương bật đèn, rú còi đuổi sát xe tang, khói bốc mù mịt, bánh rít lên dưới đường nhựa.
Cả gia đình giật mình quay lại.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng nhảy xuống, tay cầm hồ sơ, vừa chạy vừa hét lớn:
– “DỪNG LẠI! DỪNG NGAY XE TANG LẠI!
CÓ SAI SÓT LỚN RỒI!”
Ai nấy chết lặng.
Có người thì thầm:
“Chắc họ nhầm với ca cấp cứu nào…”
“Mình lo tang, liên quan gì bác sĩ…”
Tài xế xe tang nhìn quanh, định tiếp tục chạy thì bị con trai bà Tư chặn đầu xe. Gương mặt anh tái mét.
10 phút sau – sự thật bùng nổ.
Vị bác sĩ thở hổn hển, giọng gần như gào lên:
– “Có người trong nhà bà cụ… đã lấy nhầm hồ sơ người chết!
Chính bà cụ… chưa chết!”
Cả nhà hóa đá.
“Bà chỉ bị hôn mê sâu, nhưng dấu hiệu tim mạch còn yếu.
Nhưng do nhầm lẫn trong phòng bệnh, bác sĩ trực đêm qua đã ký giấy báo tử cho bà theo hồ sơ… của bệnh nhân phòng kế bên!”
Bà Tư chưa hề mất!
Và lúc này — bà vẫn còn đang nằm ở phòng cấp cứu, thở thoi thóp qua máy oxy.
Mọi người đổ nhào lên xe, khóc lóc, gọi điện khắp nơi.
Đứa cháu gái ôm di ảnh run rẩy buông một câu khiến ai nấy nghẹn lại:
– “May mà ông trời cho bà thêm một cơ hội…”
Bà Tư sau đó tỉnh lại sau 3 ngày.
Khi nghe kể lại toàn bộ sự việc, bà chỉ im lặng rất lâu, rồi quay sang người con trai cả nói đúng một câu:
– “Nếu hôm đó xe tang chạy nhanh hơn 10 phút… chắc mẹ chẳng còn cơ hội trách ai nữa.”
“Cái chết đôi khi không đáng sợ…
Điều đáng sợ là người ta có thể vội vã tiễn biệt nhau khi chưa kịp chắc chắn rằng… đã đến lúc.”
Bất ngờ đến thăm thông gia giàu có, bố vừa khóc vừa kéo con gái về nhà ngay lập tức.

Bất ngờ đến thăm thông gia giàu có, bố vừa khóc vừa kéo con gái về nhà ngay lập tức.
Ông Cường – một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, cả đời sống ở vùng quê nghèo, quanh năm làm nông, lam lũ nuôi ba đứa con ăn học. Cô con gái út – Thủy – là niềm tự hào lớn nhất đời ông. Cô ngoan ngoãn, học giỏi, lại xinh đẹp dịu dàng. Mấy năm trước, Thủy thi đậu đại học rồi vào làm kế toán tại một công ty lớn. Ở đó, cô quen và yêu Duy – một chàng trai thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ làm doanh nhân. Lúc hai đứa báo tin cưới, ông Cường không giấu được lo lắng.
“Người ta giàu có thế, liệu họ có thật lòng thương con mình không?” – ông nhiều lần nói với vợ như vậy.
Nhưng Thủy cứ cười hiền, nắm tay bố:
– Bố ơi, nhà anh Duy tuy giàu thật, nhưng anh ấy sống tình cảm, chân thành. Bố đừng lo. Con về làm dâu, con sẽ sống tốt.
Vì thương con, ông Cường gom góp tiền bạc, bán đi ít ruộng để lo đám cưới tươm tất. Nhà trai tổ chức hoành tráng, mời khách sang trọng, lễ cưới diễn ra lộng lẫy như phim. Hôm tiễn con gái về nhà chồng, ông đã khóc, nhưng vẫn dặn con:
– Có khổ cũng ráng chịu, miễn là hai đứa yêu thương nhau. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Từ sau đám cưới, Thủy ít về quê. Lúc thì viện cớ bận công việc, lúc lại nói nhà chồng không tiện. Mỗi lần gọi điện, ông Cường đều hỏi:
– Con sống tốt chứ? Bố lo cho con lắm.
Thủy luôn trả lời:
– Con ổn mà bố. Bố mẹ đừng lo.
Cho đến một ngày, ông Cường cùng vợ quyết định lên thành phố thăm con gái. Họ không báo trước, chỉ mang theo ít gà quê, mớ rau sạch với vài hũ mắm do tự tay bà Tâm làm. Họ muốn con gái được ăn chút hương vị quê nhà.
Khi taxi dừng trước căn biệt thự lớn, ông bà đứng ngẩn ngơ. Căn nhà cao ba tầng, cổng sắt tự động, có cả người làm mở cửa. Ông Cường cười buồn:
– Con mình sống ở nơi sang trọng thế này, chắc sung sướng lắm…
Nhưng vừa bước vào, nụ cười trên môi ông vụt tắt.
Thủy từ trên tầng đi xuống, mặt tái xanh khi thấy bố mẹ. Cô chạy tới:
– Bố mẹ… sao lại lên mà không báo trước?
– Bố mẹ nhớ con, muốn thăm con một chút.
Ngay lúc đó, một giọng nói chua chát vang lên từ phía sau:
– Nhà quê mà cũng biết đến thăm sao?
Một người phụ nữ mặc váy lụa đắt tiền, tóc uốn cầu kỳ, tay cầm ly rượu, bước ra. Đó là bà Hằng – mẹ chồng Thủy.
Bà Hằng nhìn hai vợ chồng ông Cường từ đầu tới chân, ánh mắt đầy khinh khỉnh. Bà nhíu mày:
– Mang gà vịt với rau cỏ lên đây làm gì? Nhà này đâu thiếu mấy thứ đó.
Thủy vội vàng kéo tay mẹ chồng:
– Mẹ… đừng nói vậy trước mặt bố mẹ con…
Nhưng bà Hằng càng lớn tiếng:
– Cô tưởng lấy con tôi thì sẽ kéo cả quê mùa vào đây à? Cô nên nhớ thân phận mình. Đừng làm xấu mặt gia đình tôi!
Mặt ông Cường đỏ bừng. Bà Tâm đứng chết trân. Thủy cúi mặt không nói một lời, tay run run nắm tà áo.
Không thể chịu nổi nữa, ông Cường nghẹn giọng:
– Từ lúc nào con gái tôi lại sống trong cảnh bị coi thường thế này? Nó nói với tôi là ổn, là hạnh phúc. Vậy mà đây là hạnh phúc sao?
Ông bước tới, nắm chặt tay Thủy, nước mắt lưng tròng:
– Về với bố đi con. Bố không thể để con sống như thế này.
– Nhưng bố…
– Bố không giàu, không có biệt thự. Nhưng nhà mình không có ai mắng chửi con như người hầu. Bố không chịu được cảnh này nữa.
Cô gái trẻ ôm chầm lấy bố, òa khóc như một đứa trẻ. Bà Hằng định ngăn lại, nhưng ông Cường đã dứt khoát:
– Từ hôm nay, con tôi sẽ không còn là con dâu nhà bà nữa. Nó là con tôi, và tôi đưa nó về.
Thủy không mang theo gì ngoài chiếc túi nhỏ và bộ quần áo giản dị. Họ bắt taxi về quê trong sự im lặng. Trên đường, ông Cường chỉ siết nhẹ tay con gái và nói:
– Con đừng xin lỗi. Bố chỉ muốn con được sống như một con người, không phải món đồ trưng bày.
Ngày hôm đó, Thủy trở về, bỏ lại sau lưng biệt thự lộng lẫy và một cuộc hôn nhân không tình người. Cô bắt đầu lại từ đầu, bên bố mẹ, nơi có yêu thương thật sự – không cần hào nhoáng, chỉ cần trái tim.