Khi đang làm thủ tục l;y hôn, một cuộc gọi bất ngờ từ mẹ chồng đã khiến tôi tái mặt. Từ đó, tôi sống trong những ngày đầy gi;ằng xé và ;ám ảnh.
Ngày chị quyết định cưới Thiệp, bố mẹ đã khóc cạn nước mắt. Họ bảo chị còn trẻ, đừng tự chôn vùi đời mình với một người đàn ông nóng nảy và có gia cảnh rối ren. Nhưng tình yêu lúc đó làm chị mù quáng, chị tin chỉ cần mình đủ kiên nhẫn thì sẽ thay đổi được anh. Lời can ngăn của bố mẹ biến thành những vết xước trong ký ức, khiến chị tự nhủ phải sống tốt để chứng minh lựa chọn của mình. Chị đã nghĩ hôn nhân là bến đỗ, nào ngờ lại là bão tố.
Ba năm trôi qua, những gì chị nhận được chỉ là đắng cay. Thiệp không chỉ vũ phu, mỗi lần nóng giận là buông lời chửi bới, làm nhục chị giữa chốn đông người. Có lần, chỉ vì bực chuyện ngoài đường, anh ta về nhà lật tung cả mâm cơm, mặc cho con nhỏ khóc thét. Mỗi cú đấm, cú đá không chỉ đau trên da thịt, mà còn xé nát lòng tự trọng của chị. Đêm nào chị cũng giấu mặt trong gối, tự hỏi mình đã sai ở đâu.
Gia đình chồng không hề bênh vực chị, trái lại còn khuyên phải nhẫn nhịn. Mẹ chồng bảo: “Đàn ông nóng nảy chút cũng là thường, miễn là nó còn thương con”. Chị nghe mà nghẹn, thương bản thân hơn bao giờ hết. Bố chồng thì chỉ im lặng, coi như không thấy. Sự đơn độc ấy càng khiến chị rơi vào vực thẳm.
Đỉnh điểm là hôm ấy, Thiệp nổi giận chỉ vì chị làm món canh mặn hơn thường lệ. Anh ta đẩy chị ngã dúi dụi, đầu đập mạnh vào góc bàn, máu chảy xuống mặt. Con nhỏ khóc òa, đôi tay bé xíu run run chạm vào mẹ. Cơn đau thể xác không bằng nỗi đau tinh thần, chị biết mình không thể chịu đựng thêm. Đêm đó, chị bế con về nhà ngoại, nước mắt rơi ướt vai áo.
Bố mẹ đẻ nhìn vết thương trên trán con gái mà lòng thắt lại. Mẹ chị ôm chầm lấy cháu ngoại, vừa khóc vừa thì thầm: “Về với má đi con, đừng trở lại nơi đó nữa”. Bố chị ngồi bên, mặt đỏ bừng vì giận dữ, đôi tay run lên kìm nén. Ông chỉ nói một câu: “Ly hôn đi, ba sẽ lo hết cho con”. Nghe vậy, chị vừa mừng vừa xót xa, như được kéo ra khỏi vũng lầy.
Khi chị chuẩn bị thủ tục ly hôn, biến cố bất ngờ ập đến. Thiệp gặp tai nạn giao thông trên đường đi làm, chấn thương nặng, phải ngồi xe lăn. Tin tức đến tai chị như một cú sốc, lòng chị dậy lên những cảm xúc lẫn lộn. Người đàn ông từng gieo cho chị bao đau khổ giờ lại trở thành kẻ tàn phế yếu ớt. Chị không biết nên thương hại hay oán giận nữa.
Suốt thời gian nằm viện, Thiệp thay đổi đến mức chị không nhận ra. Gương mặt hốc hác, ánh mắt nhuốm màu tuyệt vọng, anh ta rưng rưng nắm tay chị mà nói: “Anh xin lỗi, anh sai rồi, em đừng bỏ anh…”. Lời cầu xin ấy khiến trái tim chị chấn động, nhưng cũng nhói đau. Thiệp từng bao lần khiến chị khóc cạn nước mắt, giờ lại khẩn khoản như đứa trẻ. Chị bối rối, không biết phải phản ứng thế nào.
Gia đình chồng thì thay nhau đến nhà ngoại, hết van nài lại đe dọa. Mẹ chồng ôm tay chị, khóc lóc: “Con ơi, giờ nó như vậy, chỉ còn con là chỗ dựa thôi, con bỏ đi thì nó sống sao nổi?”. Anh chồng cả thì gay gắt: “Nếu em bỏ nó lúc này, cả họ sẽ coi em là kẻ bạc nghĩa”. Những lời ấy đè nặng lên vai chị, khiến chị mất ngủ nhiều đêm. Trong lòng, một bên là nghĩa vụ, một bên là nỗi sợ hãi.
Ngược lại, bố mẹ đẻ kiên quyết: “Không ai có quyền ép con gánh khổ thêm nữa”. Mẹ chị ngồi nắm tay con gái, giọng run run: “Thương hại không phải là tình yêu, con phải giải thoát chính mình”. Bố chị cũng quả quyết: “Chúng ta thà nhìn con sống tự do còn hơn thấy con héo mòn từng ngày”. Những lời ấy khiến chị thấy được lối ra, nhưng cũng khiến nỗi day dứt dâng lên. Trái tim chị như bị xé làm đôi.
Một đêm, chị lặng lẽ đến thăm Thiệp trong bệnh viện. Anh ta ngồi bất động trên xe lăn, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, yếu ớt như chiếc lá rụng. Thấy chị, anh òa khóc như một đứa trẻ: “Anh sợ lắm, anh không muốn sống thế này, chỉ có em mới cứu được anh thôi”. Chị im lặng, tay run run khi nghe từng lời. Trong giây phút ấy, chị cảm nhận rõ ràng sự giằng co giữa thương hại và lý trí.
Trở về nhà, chị trằn trọc cả đêm, hình ảnh con nhỏ lại hiện ra. Đứa bé từng chứng kiến cảnh ba mẹ cãi vã, từng hoảng sợ khi cha đập phá. Chị tự hỏi: nếu quay lại, con mình sẽ lớn lên trong môi trường thế nào? Liệu có phải tiếp tục nhìn cảnh mẹ bị đánh đập, tinh thần hoảng loạn? Câu trả lời khiến chị nghẹn thở, lòng rối bời.
Ngày hầu tòa đến gần, gia đình chồng càng tăng sức ép. Họ nói rằng nếu chị kiên quyết ly hôn, sẽ không bao giờ cho chị bước chân vào nhà nữa, cũng sẽ không nhìn mặt đứa trẻ. Những lời nặng nề ấy như lưỡi dao, nhưng cũng khiến chị nhận ra sự ích kỷ của họ. Họ chỉ nghĩ đến con trai mình, không hề quan tâm đến nỗi đau của chị. Sự oán trách dần lấn át lòng thương hại.
Một buổi sáng, bố chị ngồi cùng con gái, giọng trầm ấm: “Con hãy nhớ, lòng thương không đủ để nuôi sống một cuộc hôn nhân”. Chị nhìn gương mặt già nua của bố, thấy đôi mắt ông ánh lên sự lo lắng. Nước mắt chị rơi lã chã, nghẹn ngào: “Nhưng nếu con bỏ, con sợ mang tội”. Bố chị nắm chặt tay con, khẽ đáp: “Tội lớn nhất là sống không hạnh phúc”. Câu nói ấy như ngọn đèn soi rọi vào góc tối trong lòng chị.
Đêm trước khi nộp đơn, Thiệp gọi điện cho chị, giọng nghẹn ngào: “Anh hối hận lắm, anh ước gì có thể làm lại…”. Chị cắn môi, lắng nghe, lòng thắt lại từng nhịp. Nhưng cuối cùng, chị đáp khẽ: “Em tin anh hối hận, nhưng chúng ta đã không còn đường quay lại”. Đầu dây bên kia im lặng, chỉ còn tiếng thở nặng nề. Giây phút ấy, nước mắt chị rơi, nhưng trong lòng lại thấy nhẹ đi một phần.
Tòa án gọi chị đến hoàn tất thủ tục, Thiệp được đưa đến bằng xe lăn. Anh nhìn chị bằng ánh mắt tuyệt vọng, đôi môi run run nhưng không nói nên lời. Trái tim chị co thắt, nhưng rồi chị hít một hơi thật sâu, ký tên. Cả căn phòng im lặng, chỉ có tiếng bút cào trên giấy. Kết thúc ba năm hôn nhân trong nước mắt, nhưng cũng là bước khởi đầu cho sự tự do.
Ra khỏi tòa, chị ngẩng mặt nhìn bầu trời xám xịt. Trong lòng vừa nặng nề vừa nhẹ nhõm, như thể trút bỏ được gánh nặng nhưng vẫn còn vết thương. Con nhỏ chạy đến ôm lấy chân mẹ, ngây thơ hỏi: “Má ơi, mình về nhà ngoại hả?”. Chị ôm con vào lòng, rưng rưng đáp: “Ừ, về nhà mình con à”. Lần đầu tiên sau nhiều năm, chị thấy một tia sáng le lói.
Dù biết con đường phía trước đầy thử thách, chị tin mình có thể bước đi. Bởi ít ra, chị không còn bị ràng buộc bởi những cơn giận dữ vô lý. Nỗi thương hại dành cho Thiệp vẫn còn, nhưng không đủ để kìm chân chị. Chị chọn giải thoát, chọn bảo vệ bản thân và con. Và đó cũng là cách chị trả lời cho cả quá khứ lẫn tương lai.
Ngày lại mặt, tôi quyết định làm một điều mà không ai ngờ tới, Mười chiếc Audi bóng loáng, hai mươi chiếc Vespa đủ màu sắc -

Hà Nội sáng sớm, không khí se lạnh, sương mờ giăng lối trên con đường dẫn vào ngõ nhỏ nhà tôi. Tôi, Ngọc Linh, đứng trước gương, chỉnh lại tà áo dài màu ngọc trai, lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Hôm nay là ngày lại mặt, ngày hai gia đình chính thức gặp nhau sau lễ đính hôn của tôi và Tuấn. Tuấn, người đàn ông tôi yêu suốt ba năm, luôn khiến tôi cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, có một bóng mây đang lơ lửng trên hạnh phúc của chúng tôi.
Mẹ Tuấn, bà Minh, là một người phụ nữ sắc sảo, từng là giảng viên đại học, luôn tự hào về gia đình “gia giáo” của mình. Trong lần đầu gặp tôi, bà đã không giấu ánh mắt dò xét. Khi biết bố tôi làm nghề bốc vác ở chợ Long Biên, bà khẽ nhíu mày, giọng nhẹ nhưng sắc: “Gia đình cháu… bình dị quá nhỉ. Nhà cô thì từ đời ông nội đã là trí thức, con cái đều học hành đến nơi đến chốn.” Tôi cười gượng, cố giấu đi cảm giác nhói lòng. Tuấn nắm tay tôi dưới gầm bàn, như muốn an ủi, nhưng tôi biết, mẹ anh không bao giờ chấp nhận một gia đình như nhà tôi.
Bố tôi, ông Tâm, là người đàn ông khắc khổ, cả đời lam lũ. Ông thức khuya dậy sớm, đội nắng đội mưa ở chợ đầu mối, chỉ để nuôi tôi ăn học. Mẹ mất sớm, bố là tất cả những gì tôi có. Ông không bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt ông sáng lên niềm tự hào. “Linh, con phải sống cho tử tế,” ông hay nói. Tôi mang theo lời ấy, cố gắng trở thành một cô gái mạnh mẽ, dù cuộc sống không hề dễ dàng.
Ngày đính hôn, bà Minh miễn cưỡng đồng ý, nhưng tôi nghe loáng thoáng bà nói với Tuấn: “Cưới thì cưới, nhưng con phải nghĩ kỹ. Nhà nó không môn đăng hộ đối, sau này sẽ khổ.” Tuấn gạt đi, bảo rằng anh yêu tôi và không quan tâm đến xuất thân. Nhưng tôi, tôi không thể quên những lời ấy. Chúng như những mũi kim, ghim sâu vào lòng tự trọng của tôi.
Ngày lại mặt, tôi quyết định làm một điều mà không ai ngờ tới. Từ sáng sớm, tôi đã sắp xếp mọi thứ. Tôi gọi điện, nhờ bạn bè và những mối quan hệ mà tôi giấu kín bấy lâu. Khi mặt trời vừa lên, sân nhà tôi, vốn chỉ là một khoảng đất nhỏ lụp xụp, bỗng trở nên khác lạ. Mười chiếc Audi bóng loáng, từ A4 đến Q7, xếp hàng ngay ngắn. Hai mươi chiếc Vespa, đủ màu sắc, được đặt ở góc sân, lấp lánh dưới ánh nắng. Bố tôi ngơ ngác, hỏi: “Linh, xe của ai mà nhiều thế này?” Tôi chỉ cười, bảo ông: “Bố cứ để con lo.”
Gia đình Tuấn đến, cả nhà năm người, ai cũng ăn mặc chỉnh tề. Bà Minh bước xuống từ chiếc Lexus, ánh mắt thoáng ngạc nhiên khi thấy dãy xe trước sân. Tuấn nhìn tôi, ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Tôi đón họ bằng nụ cười rạng rỡ, mời mọi người vào nhà. Bàn tiệc đã được chuẩn bị sẵn, đầy ắp món ăn tinh tế, từ tôm hùm đến bào ngư, như một bữa tiệc của giới thượng lưu. Bà Minh khẽ nhíu mày, hỏi: “Cháu chuẩn bị nhiều thế này, tốn kém lắm nhỉ?” Tôi chỉ mỉm cười, đáp: “Dạ, cháu muốn ngày lại mặt thật đặc biệt.”
Bữa ăn diễn ra trong không khí gượng gạo. Bố tôi, trong bộ áo sơ mi cũ kỹ, cố gắng bắt chuyện với bố Tuấn, một kỹ sư về hưu. Nhưng bà Minh, như thường lệ, giữ vẻ lạnh lùng. Bà nhìn bố tôi, rồi nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói rằng chúng tôi không thuộc về thế giới của bà. Tôi im lặng, chờ đợi khoảnh khắc của mình.
Khi tiệc gần tàn, tôi đứng dậy, cầm ly rượu vang, giọng rõ ràng: “Thưa hai gia đình, hôm nay là ngày trọng đại, cháu xin phép được nói vài lời.” Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Tuấn nắm tay tôi dưới gầm bàn, như muốn ngăn tôi làm điều gì đó liều lĩnh. Nhưng tôi đã quyết. Tôi chỉ tay ra sân, nơi những chiếc xe đang lấp lánh. “Mọi người thấy những chiếc xe ngoài kia chứ ạ? Đó là một phần nhỏ trong công việc mà cháu đã làm suốt mười năm qua. Cháu không chỉ là con gái của một người bốc vác. Cháu là chủ một công ty cho thuê xe sang, với chi nhánh ở ba thành phố lớn. Những chiếc Audi, Vespa kia, đều là tài sản của cháu.”
Cả căn phòng lặng đi. Bà Minh sững sờ, đôi đũa trên tay khựng lại. Tuấn nhìn tôi, mắt mở to, như không tin vào tai mình. Bố tôi ngồi im, ánh mắt long lanh, như thể lần đầu tiên ông nhận ra con gái mình đã lớn khôn đến vậy. Tôi nói tiếp, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh: “Cháu cảm ơn gia đình chú thím đã chấp nhận cháu, dù xuất thân của cháu không như mong muốn. Nhưng hôm nay, cháu muốn tuyên bố một điều: cháu quyết định hủy hôn.”
Tiếng xì xào nổi lên. Tuấn bật dậy, giọng hoảng hốt: “Linh, em nói gì vậy? Anh không quan tâm đến chuyện gia đình, anh yêu em!” Tôi nhìn anh, lòng đau như cắt. Tôi yêu Tuấn, yêu sự chân thành của anh, nhưng tôi không thể sống với một gia đình luôn coi thường bố tôi, coi thường gốc gác của tôi. “Tuấn, em xin lỗi,” tôi nói, giọng nghẹn lại. “Em không muốn anh phải chọn giữa em và gia đình. Và em cũng không muốn sống trong một cuộc hôn nhân mà em phải luôn chứng minh giá trị của mình.”
Bà Minh đứng dậy, giọng run run: “Cháu… cháu nói vậy là ý gì? Nhà cô có làm gì sai đâu!” Tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt không giấu được nỗi đau. “Thím không sai, nhưng thím đã làm tổn thương bố cháu, người đàn ông đã hy sinh cả đời vì cháu. Cháu không thể chấp nhận điều đó.” Tôi quay sang bố, nắm tay ông. “Bố, con xin lỗi vì đã giấu bố. Con chỉ muốn bố tự hào về con.”
Tôi bước ra sân, để lại căn phòng ngập trong im lặng. Tuấn chạy theo, cố níu tôi lại, nhưng tôi chỉ lắc đầu. “Tuấn, nếu anh yêu em, hãy để em đi. Em cần thời gian, và anh cũng vậy.” Tôi lên một chiếc Audi, lái xe rời khỏi ngõ, lòng nặng trĩu nhưng cũng nhẹ nhõm lạ lùng.
Những ngày sau, tôi nghe tin gia đình Tuấn chia rẽ. Bà Minh hối hận, tìm đến xin lỗi bố tôi, nhưng tôi không trở lại. Tôi tiếp tục công việc của mình, mở rộng công ty, và âm thầm hỗ trợ những người lao động như bố tôi – những người mà xã hội thường coi nhẹ. Bố tôi, từ một người bốc vác, giờ trở thành cố vấn cho công ty của tôi, với nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa từng thấy.
Nhưng bí mật cuối cùng, tôi không kể với ai. Trong chiếc hộp nhỏ ở góc bàn làm việc, tôi giữ một bức thư của Tuấn, gửi đến vài tháng sau ngày lại mặt. Anh viết: “Linh, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng anh sẽ chờ. Không phải vì những chiếc xe hay công ty của em, mà vì em – người con gái mạnh mẽ đã dạy anh về lòng tự trọng.” Tôi đọc thư, nước mắt rơi, nhưng tôi không trả lời. Có lẽ, định mệnh đã cho tôi và Tuấn một tình yêu đẹp, nhưng cũng dạy tôi rằng, đôi khi, buông tay là cách để giữ trọn lòng tự hào của chính mình.