Người đàn bà gó-a chồng bị cả làng bảo n;g-u vì cứ ở lại bám rịt lấy mảnh đất bằng lỗ mũi cho đến khi bà qua đời
Bà Sáu – một góa phụ hơn 30 năm – sống co ro trong căn nhà lá dột nát nằm sát mé rạch nhỏ, trên một mảnh đất chưa đầy 25m², hẹp đến mức người ta trêu:
“Trải chiếu còn không vừa, chôn cũng chật!”
Hàng xóm rỉ tai nhau:
“Chồng chết lâu rồi, không con cái, sống vậy chi cho khổ?”
“Bán đi thì có vài trăm triệu, dư sống nốt đời. Đằng này cứ bám như keo!”
“Ng-u quá, ai mà làm dâu cũng sợ kiểu đàn bà vậy!”
Bà Sáu chẳng nói gì. Sáng ra sông rửa mặt, chiều tưới cây, tối ngồi thắp nhang trước bàn thờ. Lặng lẽ – nhưng chưa bao giờ chịu rời mảnh đất đó, dù có người trả giá cao.
Cho đến một buổi trưa oi ả, bà Sáu ngã quỵ ngay trước cửa.
Qua đời mà không để lại một lời trăn trối.
Xác bà được phát hiện sau hai ngày. Chính quyền địa phương buộc phải làm thủ tục kiểm tra đất để bàn giao, vì không có di chúc, không người thân.
Khi đội khảo sát tới, nền nhà cũ kỹ được dỡ lên. Và rồi…
Tiếng hô thất thanh vang lên:
Dưới nền nhà – ngay chính giữa nơi bà Sáu trải chiếu mỗi tối – là một cái hộp sắt chôn sâu dưới lớp xi măng!
Mở ra – bên trong là:
Một cuốn sổ tiết kiệm hơn 17 tỷ đồng, đứng tên bà Sáu.
Một bản di chúc viết tay, ghi rõ:
“Số tiền này sẽ dành 50% xây cầu và trường học cho xóm này.
50% còn lại – gửi ngân hàng làm quỹ chữa bệnh cho phụ nữ nghèo không chồng.”
Và một lá thư ngắn:
“Tôi không bỏ mảnh đất này… vì đây là nơi chồng tôi mất,
nơi tôi từng chôn nỗi cô đơn, nhưng cũng là nơi tôi gom góp hy vọng cuối đời cho xóm nghèo này.”
Cả làng sững sờ. Người từng cười chê bà là ng-u… nghẹn ngào không nói nên lời.
Người đàn bà từng bị coi là “quái lạ”, “cố chấp” ấy…
Hóa ra là người duy nhất chọn âm thầm chịu thiệt – để cả làng được đổi đời.
Từ đó, con hẻm nhỏ nơi bà Sáu từng sống được đặt tên là “Ngõ Góa Phụ”, và tấm bia tưởng niệm ghi:
“Nơi một người đàn bà từng âm thầm giữ lại lòng nhân,
giữa một thế gian luôn bảo cô ấy ngu.”
Chỉ 5 phút sau đó, cả Sân Bay Báo Động Khẩn Cấp khi phát hiện ra phía cửa sổ có..
-1753926216-q80.webp)
Chuyến bay VN238 chuẩn bị cất cánh từ Tân Sơn Nhất đi Hà Nội vào 8h sáng. Chị Nhàn – một bà mẹ đơn thân – dắt theo cô con gái 6 tuổi tên Bông, đi thăm bà ngoại bị ốm nặng.
Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi chị vừa đặt Bông ngồi xuống ghế gần cửa sổ thì bé bỗng khóc thét, gào lạc giọng:
“Mẹ ơi, con không ngồi đâu! Có người không cho con ngồi! Con sợ lắm!”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai mẹ con. Tiếp viên tiến lại trấn an, chị Nhàn thì vội vã dỗ dành, nghĩ con bé đang mệt hay quấy. Nhưng Bông càng la to hơn, tay chỉ thẳng vào chỗ trống bên cạnh ghế:
“Chú kia bảo con xuống! Chú mặc áo đen, không có mặt!”
Không khí bắt đầu trở nên lạnh đi lạ thường. Một hành khách lớn tuổi phía sau khẽ thốt lên:
“Tôi cũng thấy… có ai đó lướt qua lúc nãy. Nhưng không có ai ngồi cả.”
Đúng lúc đó, một âm thanh cảnh báo vang lên từ buồng lái. Máy bay bị hoãn cất cánh khẩn cấp. An ninh sân bay lao tới, yêu cầu toàn bộ hành khách rời khỏi máy bay lập tức.
Chưa đầy 2 phút sau, sân bay chuyển sang báo động mức vàng. Lý do: hệ thống kiểm tra an ninh phát hiện dấu vết nhiệt và dấu chân lạ trên khoang hành khách, không khớp với bất kỳ ai trong danh sách lên máy bay.
Máy bay bị phong tỏa. An ninh lục soát toàn bộ. Camera cho thấy có một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ kín đầu, chui vào qua đường hầm kỹ thuật, rồi biến mất. Hắn chưa từng qua cổng an ninh chính thức.
Khi kiểm tra kỹ, đội an ninh phát hiện gói thiết bị khả nghi được gắn phía dưới ghế của Bông. Nhóm rà soát xác định: đó là một thiết bị gây nhiễu tín hiệu và có chất lạ chưa rõ nguồn gốc.
Toàn bộ chuyến bay bị hủy. Nhờ tiếng khóc của một đứa trẻ, một âm mưu đen tối đã được ngăn chặn chỉ trong gang tấc.
Cô bé Bông sau đó được gọi là “thiên thần nhỏ của chuyến bay” – nhưng riêng cô lại chỉ thều thào với mẹ:
“Con không thấy mặt chú ấy. Nhưng con thấy chú chỉ vào chỗ con ngồi… rồi lắc đầu…”