Chê chồng cũ gia trưởng, tôi vội vàng ly hôn rồi lấy chồng tiến sĩ ở tuổi 40, 2 ngày sau đám cưới thì nước mắt chan cơm
Ngày xưa, tôi lấy anh – một người đàn ông hiền lành, chịu khó, thương vợ con. Nhưng vì tính cách gia trưởng, cái gì cũng muốn quyết, từ bữa cơm đến chuyện tiền nong, khiến tôi nhiều lúc ngột ngạt. Sau những trận cãi vã liên miên, tôi vội vàng quyết định ly hôn, miệng còn buông câu đầy tự tin:
– “Tôi sẽ lấy người hơn anh gấp trăm lần, để biết thế nào là hạnh phúc.”
Chỉ vài tháng sau, tôi đúng thật quen được một người đàn ông học cao, bằng cấp đầy mình, tiến sĩ hẳn hoi, hơn tôi 10 tuổi. Đám cưới diễn ra rình rang, tôi ngẩng cao đầu vì nghĩ mình đã bước sang một trang đời mới.
Thế nhưng, chỉ đúng 2 ngày sau đám cưới, tôi đã nếm đủ mùi cay đắng. Bữa cơm đầu tiên về làm dâu, mẹ chồng cau có bảo tôi không biết nấu ăn. Chồng tôi thì lạnh lùng, chẳng những không bênh vợ mà còn nói thẳng:
– “Lấy tôi, cô phải biết vị trí của mình. Tôi không thích kiểu đàn bà lắm lời.”
Câu nói ấy như nhát dao cứa thẳng vào lòng. Tôi nuốt cơm mà nước mắt chan đầy bát. Càng đau hơn, khi nhận ra chồng mới so với “gia trưởng” ngày trước còn khắc nghiệt, lạnh nhạt gấp trăm lần.
Trong cơn tủi nhục, tôi lén bấm số gọi cho chồng cũ. Anh im lặng nghe hết, rồi bất ngờ xuất hiện ngay trong đêm. Anh ném thẳng vào mặt tôi một xấp tiền 300 triệu, giọng khàn khàn:
– “Cô thích tiền, thích danh vọng, tôi cho cô hết. Nhưng từ nay đừng gọi cho tôi nữa.”
Anh quay lưng đi, còn tôi ngồi bệt giữa nhà, nước mắt giàn giụa, tay run rẩy ôm chặt xấp tiền kia.
Nhưng đời nào có ngờ…
Sáng hôm sau, cả khu phố náo loạn khi có tiếng kèn trống tang lễ rền vang. Tôi chạy theo dòng người, rồi chết lặng khi thấy người đàn ông vừa rời đi tối qua, nay nằm bất động trong quan tài, khăn tang trắng phủ đầy sân nhà anh.
Hóa ra, anh ra về trong đêm thì bị tai nạn. Xấp tiền ném cho tôi vẫn còn nguyên vẹn trên bàn thờ, nằm cạnh di ảnh anh với nụ cười hiền hậu.
Tôi quỵ xuống, nghẹn ngào, vừa gào khóc vừa tự tát mình:
– “Anh gia trưởng cũng được… miễn anh còn sống! Sao ông trời lại tàn nhẫn thế này…”
Cả đời tôi ân hận, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.
Tôi đồng ý cầm số t:iền đó bỏ đi mà không nói lời nào, ngày chuyển dạ tôi sh:ock ng:ất khi một tờ giấy được gửi đến

Bà không vòng vo. “Cô cầm hai tỷ này và rời khỏi con trai tôi,” bà nói, giọng đều đều nhưng sắc như dao. Chiếc cặp được đặt xuống bàn, mở ra lộ những cọc tiền xếp ngay ngắn. Tôi sững sờ. Minh và tôi đã yêu nhau ba năm, vượt qua bao khó khăn, nhưng gia đình anh luôn phản đối vì tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, không môn đăng hộ đối. Tôi cố giải thích, nhưng bà Hương cắt ngang: “Cô không xứng. Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn.”
Tôi nhìn số tiền, lòng đau như cắt. Tôi muốn hét lên, muốn nói về đứa con đang hình thành trong bụng mình, nhưng ánh mắt bà khiến tôi câm lặng. Có lẽ, tôi nghĩ, đây là cách tốt nhất để bảo vệ tương lai của con. Tôi cầm cặp tiền, không nói một lời, và rời đi. Tôi không gặp Minh, không để lại thư, chỉ lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Tôi chuyển đến một thành phố nhỏ, nơi không ai biết tôi. Số tiền hai tỷ đủ để tôi bắt đầu lại, thuê một căn hộ nhỏ, mua đồ dùng cần thiết và sống qua ngày. Nhưng mỗi đêm, tôi ôm bụng, nước mắt lặng lẽ rơi. Tôi nhớ Minh, nhớ những khoảnh khắc chúng tôi từng hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc. Tôi tự nhủ, chỉ cần con khỏe mạnh, mọi đau khổ đều đáng giá.
Ngày chuyển dạ đến bất ngờ. Cơn đau quặn thắt khiến tôi gần như ngất đi trên đường đến bệnh viện. Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng y tá hỏi về người thanh toán viện phí trước khi lịm đi vì kiệt sức. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình trong phòng hồi sức, đứa con bé bỏng đang nằm trong lồng kính. Bác sĩ nói tôi đã sinh non, nhưng bé ổn, chỉ cần theo dõi thêm.
“Y tá nói viện phí của cô đã được thanh toán rồi,” một cô điều dưỡng trẻ tuổi nói với tôi khi mang nước đến. “Người đó để lại một phong bì cho cô.”
Tôi run rẩy mở phong bì, bên trong là một mẩu giấy nhỏ với nét chữ quen thuộc của Minh: “Anh tìm được em rồi. Đừng rời xa anh nữa, cả em và con.” Bên dưới là một tấm ảnh siêu âm – tấm ảnh tôi từng giữ trong ví, thứ duy nhất tôi để lại khi rời đi.
Tôi bật khóc. Minh đã tìm ra tôi. Không phải mẹ anh, không phải ai khác, mà là Minh – người đã thanh toán viện phí, người vẫn yêu tôi dù tôi đã biến mất không một lời giải thích. Hóa ra, anh đã âm thầm tìm kiếm tôi suốt những tháng qua, lần theo dấu vết từ tấm ảnh siêu âm tôi bỏ lại.
Ngày hôm đó, khi Minh bước vào phòng bệnh, ánh mắt anh vẫn dịu dàng như lần đầu chúng tôi gặp. “Tại sao em không nói gì?” anh hỏi, giọng nghẹn ngào. Tôi kể anh nghe tất cả – về hai tỷ, về mẹ anh, về nỗi sợ hãi và tình yêu dành cho con. Minh ôm tôi, hứa sẽ không để bất kỳ ai chia cắt chúng tôi nữa.
Hôm nay, ngồi nhìn con gái nhỏ ngủ yên trong vòng tay Minh, tôi biết mình đã chọn đúng khi không từ bỏ. Tiền có thể mua được sự im lặng, nhưng không thể mua được tình yêu. Và tôi, tôi đã tìm lại được gia đình của mình, trong một ngày định mệnh không thể nào quên.