36 tuổi tôi lấy người phụ nữ ăn xin về làm vợ, sinh liền 2 đứa con, một ngày 3 chiếc xe sang tìm đến, hé lộ thân phận thật sự của cô ấy khiến cả làng sững sờ…
36 tuổi tôi lấy người phụ nữ ăn xin về làm vợ, sinh liền 2 đứa con, một ngày 3 chiếc xe sang tìm đến, hé lộ thân phận thật sự của cô ấy khiến cả làng sững sờ…
Năm tôi 36 tuổi, làng xóm thường hay xì xào: “Ngần ấy tuổi rồi mà chưa lấy vợ thì ế mất thôi!”. Thực ra, tôi cũng từng quen vài người, nhưng duyên số không thành. Ngày ngày tôi lủi thủi với mảnh vườn nhỏ, nuôi thêm đàn gà vịt, sống cuộc đời yên lặng.
Một buổi chiều cuối đông, khi đi chợ, tôi gặp một người phụ nữ áo quần rách rưới, gầy gò, đang ngồi nép bên vệ đường chìa tay xin ăn. Điều khiến tôi chú ý không phải dáng vẻ nghèo khổ, mà là ánh mắt – trong trẻo, hiền lành nhưng chất chứa nỗi buồn sâu thẳm. Tôi bước lại đưa cho cô vài chiếc bánh và chai nước, cô lí nhí nói cảm ơn rồi cúi gằm mặt.
Kỳ lạ thay, tối hôm đó về, hình ảnh người phụ nữ ấy cứ ám ảnh tôi. Vài ngày sau, tôi lại gặp cô ở góc chợ khác, vẫn bộ dạng tội nghiệp ấy. Tôi ngồi xuống cạnh, hỏi chuyện. Cô tên Hạnh, không gia đình, không nơi nương tựa, mấy năm nay sống lay lắt bằng việc xin ăn.
Có điều gì đó thôi thúc tôi. Tôi nhìn cô, rồi nói lời mà chính tôi cũng thấy mình liều lĩnh:
– Nếu em đồng ý, về làm vợ anh nhé. Anh không giàu, nhưng có thể lo cho em bữa cơm, mái nhà.
Hạnh tròn mắt nhìn tôi, ngập ngừng không tin. Cả chợ hôm ấy xôn xao, ai cũng nghĩ tôi bị điên. Nhưng sau mấy ngày, Hạnh gật đầu. Tôi đưa cô về nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của hàng xóm.
Ngày cưới diễn ra giản dị, chỉ có vài mâm cơm. Cả làng bàn tán: “Thằng Khải rước vợ ăn xin, chắc chẳng ra gì đâu”. Tôi mặc kệ, chỉ biết trong lòng mình thấy bình yên.
Cuộc sống sau đó không hề dễ dàng. Hạnh vụng về việc bếp núc, chưa quen làm ruộng. Nhưng cô chăm chỉ, chịu khó học hỏi. Dần dần, mái nhà vốn lạnh lẽo nay có tiếng cười, có bữa cơm nóng hổi. Một năm sau, chúng tôi chào đón đứa con trai đầu lòng. Hai năm tiếp theo, con gái út ra đời. Nhìn hai đứa trẻ bi bô gọi “ba, mẹ”, tôi thấy quyết định năm nào là đúng đắn nhất đời.
Thế nhưng, làng xóm chưa bao giờ thôi dèm pha. Họ bảo tôi “tham mồi lạ”, “cưới vợ ăn xin rồi khổ cả đời”. Tôi chỉ cười. Chỉ cần vợ chồng thương nhau, tôi chẳng bận tâm.
Rồi một ngày, biến cố bất ngờ xảy ra. Buổi sáng hôm ấy, khi tôi đang làm vườn thì tiếng động cơ ô tô vang lên. Không phải một, mà ba chiếc xe sang bóng loáng nối đuôi nhau dừng ngay trước cổng nhà. Cả làng nhốn nháo chạy ra xem.
Từ xe bước xuống vài người mặc vest chỉnh tề. Họ nhìn quanh, rồi cúi đầu lễ phép với vợ tôi:
– Thưa tiểu thư, cuối cùng chúng tôi cũng tìm được cô!
Cả làng nín thở. Tôi chết lặng, không hiểu chuyện gì. Hạnh mặt tái đi, nắm chặt tay tôi. Một người đàn ông trung niên tiến lại, mắt rưng rưng:
– Con gái, cha đã tìm con suốt 10 năm nay…
Tôi sửng sốt. Thì ra, vợ tôi không phải người phụ nữ nghèo hèn như mọi người vẫn nghĩ. Cô vốn là con gái một gia đình giàu có, cha mẹ làm chủ tập đoàn lớn. Mười năm trước, do biến cố gia đình, cô bỏ nhà đi, không muốn dính dáng đến cuộc tranh giành tài sản. Trong những ngày lang bạt, cô chọn cách sống như một kẻ ăn xin để tránh bị tìm thấy.
Hạnh rơi nước mắt kể lại, giọng run run:
– Em từng nghĩ mình chẳng còn nơi nào để quay về. Nếu không có anh dang tay cưu mang, chắc em đã không còn trên đời.
Lúc ấy, tôi mới hiểu, tất cả những gì cô trải qua không phải vì cô kém cỏi, mà vì cô muốn trốn chạy khỏi vòng xoáy giàu sang.
Người cha nhìn tôi, nắm chặt tay:
– Cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi, cho nó một mái ấm thật sự. Tài sản, xe cộ chỉ là vật ngoài thân. Tấm lòng của cậu mới là thứ quý giá.
Cả làng sững sờ. Người từng chê bai, dè bỉu tôi giờ im lặng cúi đầu. Họ chẳng thể ngờ cô “ăn xin” ngày nào lại là tiểu thư con nhà tỷ phú, và tôi – anh nông dân bình thường – lại trở thành chàng rể của gia đình danh giá ấy.
Nhưng với tôi, những danh xưng ấy chẳng còn quan trọng. Tôi chỉ nhìn Hạnh, thấy ánh mắt cô vẫn trong trẻo như ngày đầu tiên gặp bên góc chợ. Tôi biết, dù thân phận cô thế nào, tôi yêu cô không phải vì quá khứ hay gia thế, mà vì con người thật của cô – người phụ nữ giản dị, hiền lành, đã cùng tôi đi qua những ngày gian khó nhất.
Từ hôm ấy, câu chuyện của chúng tôi trở thành giai thoại trong làng. Người ta thôi bàn tán, thay vào đó là sự ngưỡng mộ. Còn tôi, chỉ thầm cảm ơn định mệnh đã để tôi gặp Hạnh vào buổi chiều mùa đông năm nào…