Vì sao các cụ dặn nên đốt vỏ tỏi trong dịp Rằm tháng 7
Tháng 7 âm lịch được dân gian gọi là tháng cô hồn. Đúng thời điểm này, Diêm Vương mở cửa Quỷ Môn Quan để các cô hồn có thể trở về trần gian. Để tránh xui xẻo cũng như bị cô hồn quấy nhiều, người xưa đã tìm nhiều cách để bảo vệ bản thân và gia đình, trong đó có cách đốt vỏ tỏi.
Vì sao nên đốt vỏ tỏi trong dịp Rằm tháng 7?
Theo văn hóa dân gian, việc đốt vỏ tỏi được xem là một hình thức làm sạch không gian sống, giúp xua đuổi uế khí và những điều không hay. Kết hợp vỏ tỏi và các loại thảo dược khác sẽ mang lại ý nghĩa tốt đẹp hơn, hiệu quả hơn.
Vỏ tỏi chứa hợp chất lưu huỳnh và tinh dầu kháng khuẩn tự nhiên. Khi đốt vỏ tỏi, các chất này sẽ phát tán trong không khí giúp loại bỏ mùi ẩm mốc, vi khuẩn, mang lại cảm giác sạch sẽ hơn cho không gian sống.
Theo quan niệm dân gian, việc đốt vỏ tỏi có tác dụng tăng dương khí cho môi trường xung quanh, xua đi khí lạnh, giúp trường khí trong nhà ổn định. Người xưa cho rằng đốt vỏ tỏi cũng giúp trấn an những người có vía yếu.
Đặc biệt, trong khoảng tháng 7 âm lịch, trời thường xuyên mưa gió, tạo ra sự ẩm thấp, khó chịu trong nhà. Gia chủ chỉ cần lấy một nắm vỏ tỏ và đốt lên để xua tan hơi ẩm, làm sạch không khí, mang lại cảm giác ấm áp.Đốt vỏ tỏi mang lại tác dụng thanh lọc không khí, xua tan uế khí, đem dương khí vào nhà.
Những thứ có thể đốt cùng vỏ tỏi
Ngoài vỏ tỏi, gia chủ có thể kết hợp một số nguyên liệu dễ kiếm khác để xông nhà, giúp làm sạch không khí, gia tăng dương khí.
Vỏ bưởi
Vỏ bưởi có mùi thơm nhẹ, mang lại cảm giác thư giãn tinh thần. Nghiên cứu của khoa học hiện đại chỉ ra rằng vỏ bưởi chứa tinh dầu limonene có hương thơm tươi mát, thanh nhẹ, giúp con người có cảm giác thư giãn khi ngửi. Khi đốt vỏ tỏi và vỏ bưởi cùng nhau, chúng sẽ giúp trừ ẩm thấp, loại bỏ mùi nấm mốc trong nhà cũng giúp mang lại sự thoải mái, dễ chịu cho con người.
Ngải cứu
Ngải cứu đốt cùng vỏ tỏi cũng tạo ra mùi dễ chịu, giúp thanh lọc không khí rất tốt, làm giảm cảm giác mệt mỏi, có lợi cho người thường xuyên bị mất ngủ. Đặc biệt, đây là cách dân gian thường dùng để xông nhà trong dịp Rằm tháng 7, khi dọn vào nhà mới hoặc khi làm lễ dầu năm.
Gừng khô
Kết hợp vỏ tỏi và gừng khô để xông nhà cũng mang lại những lợi ích tuyệt vỏi. Gừng khô có tính ấm, khi đốt lên sẽ mang lại mùi hương cay nồng nhưng cũng rất dễ chịu. Gừng kết hợp với vỏ tỏi sẽ giúp tăng dương khí trong nhà. Người mới từ nơi có âm khí nặng trở về (như nghĩa trang, đám tang…) có thể sử dụng gừng và vỏ tỏi để xông nhà, giúp tăng dương khí.
Nhà có người bị cảm lạnh, người mới ốm dậy cũng có thể áp dụng cách này.
Lưu ý, khi xông nhà bằng các nguyên liệu trên, bạn cần chú ý tới việc mở các cửa để tăng cường lưu thông không khí, tránh bị ngạt. Ngoài ra, nên quan sát liên tục để tráng lửa bắt vào các đồ dùng xung quanh nhà.
* Thông tin mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm.
Kinh hoàng ngay lúc này ở Cà Mau, 56 ki - ốt của 25 tiểu thương không còn gì nữa rồi

Hàng chục tiểu thương thẫn thờ bất lực nhìn ki – ốt của mình bị lửa thiêu rụi, ước tính thiệt hại rất hớn.
Ngày 22/8, ông Mai Việt Triều, Chủ tịch UBND xã Thanh Tùng, tỉnh Cà Mau xác nhận về vụ hoả hoạn thiêu rụi nhiều tài sản xảy ra trên địa bàn.
Theo thông tin ban đầu, vào khoảng 11h cùng ngày, 1 ki – ốt trong chợ Thanh Tùng bất ngờ bốc cháy, sau đó nhanh chóng lan sang nhiều khu vực khác. Vì vật liệu trong khu chợ chủ yếu bằng gỗ nên bắt lửa rất nhanh, 56 ki – ốt của 25 tiểu thương bị thiêu rụi chỉ trong phút chốc, lửa bốc cháy ngùn ngụt tạo thành cột khói cao hàng chục mét.
Lửa lớn bốc cháy ngùn ngụt, thiêu rụi 56 ki – ốt của 25 tiểu thương ở Cà Mau.
Một số người dân trong chợ cố gắng dập lửa nhưng bất thành, chỉ đành bất lực nhìn tài sản của mình tan thành mây khói. Có mặt tại hiện trường, cơ quan chức năng đã huy động nhiều phương tiện cả trên bờ và dưới sông để dập lửa. Sau hơn 2 tiếng kể từ khi ngọn lửa bùng phát, đám cháy cơ bản mới được khống chế. Tuy nhiên, lúc này lửa vẫn còn âm ỉ bên trong.
Theo thống kê ban đầu, đám cháy không gây thương vong, nhưng thiêu rụi hoàn toàn 56 căn ki-ốt của 25 tiểu thương.
Vừa trở về nhà sau 29 năm, bà Giao tiếp tục bị chồng t;a;c động V/L trước mặt nhiều người
Ông Ba Minh mượn 320 ngàn, mua hai con gà thả vườn. Ông lựa kỹ, con gà tơ cỡ hơn ký, chắc thịt, tính bụng làm mâm cơm đãi các con của bà Giao trong ngày gặp lại.
“Một con nấu cháo, một con hấp bóp gỏi, cho tụi nhỏ biết đặc sản gỏi gà miền Tây,” ông cười hiền, hai bàn tay khum khum diễn tả cách bày mâm.
Hai con gà được ông nhốt kỹ trong góc bếp, chờ giờ con cái bà Giao tới. Nhưng chưa kịp bày mâm, bà đã theo con lên chuyến đò rời cù lao. Tối đó, tiếng gà gáy làm lòng ông thắt lại. Ông bế từng con mang trả cho chủ vườn. Gà chưa đãi, các con đã đi. Người thương mười năm cũng đi theo.
Câu chuyện của ông Ba Minh gói gọn cả một đoạn đời bà Giao.
Hơn 29 năm trước, ở Quỳnh Bảng, Quỳnh Lưu, Nghệ An, bà sống trong những cơn say triền miên của chồng. Ro:i v:ọt, đổ vỡ, có lần tác động đến bong cả khớp tay. Nhiều đêm, bà phải chạy ra rừng cao su nằm co ro giữa gió lạnh để tránh bị tác động vật lý.
Không chịu nổi, bà lên kế hoạch cùng bốn đứa con tháo chạy. Nhưng sáng hôm đó, đứa con lớn đi làm, hai đứa nhỏ đi chơi mất hút. Bà chỉ kịp đón đứa con thứ ba rồi hoảng loạn bỏ đi. Chuyến xe vào Nam chưa được bao lâu thì kẻ tr:ộ:m lấy sạch quần áo và tiền bạc.
Hai mẹ con sống cảnh ngủ bờ ngủ bụi, xin cơm người lạ. Một sáng tỉnh dậy, bà c*** lặng khi đứa con gái cũng biến mất. Bà khóc cạn, tự nhủ đời này không còn mặt mũi quay về quê.
Bà dạt vào Sài Gòn, xin làm phụ hồ, rồi sống với một người đàn ông quê Trà Vinh. Tưởng được nương tựa, nhưng những lần bị tác động vật lý còn cay ng:hi:ệt hơn. Ông Ba Minh, người cùng dãy trọ, thấy cảnh bamdap không chịu nổi. Một sáng, ông nói: “Hay bà dọn qua công trình tôi ở, chứ nhìn hoài chịu không nổi.”
Câu nói ấy khiến bà quyết định rời đi. Từ đó, họ sống với nhau, cùng đi bán vé số, rồi về cù lao Tây nương nhau qua ngày.
Rồi một ngày, câu chuyện bà thất lạc con được tôi chia sẻ. Chỉ một ngày sau, anh Yên – con trai cả – tình cờ xem được. Nhìn thoáng qua ánh mắt, anh nhận ra ngay: “Mắt mẹ lúc nào cũng đượm buồn. Dù 29 năm rồi, tôi vẫn nhận ra.”
Ngày đoàn tụ, bà Giao run rẩy ôm lấy con trai đã thành người đàn ông ngoài 40. Phía sau chiếc ghế xếp, ông Ba Minh ngồi lặng lẽ, đôi mắt chia làm hai nửa: một nửa ươn ướt vì mừng cho người thương tìm được con, nửa còn lại buồn đục vì biết sau bức hình này bà sẽ đi.
Chiều đó, bà theo con về Nghệ An. Ông Ba Minh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, mắt nhìn ra khoảng sân trống. Trong góc bếp, mùi gà còn vương, nhưng mâm cơm chưa từng kịp dọn.
Nước mắt ngày trở về sau 29 năm thất lạc
Sáng tháng 8, ngôi nhà của gia đình bà Thái Thị Giao ở xóm Đồng Hưng (xã Quỳnh Anh, tỉnh Nghệ An) đông nghẹt người. Từ già tới trẻ, ai cũng bồn chồn chờ đợi. Khi chiếc xe khách vừa dừng lại, một người đàn bà tóc bạc, dáng gầy guộc, đôi tay run run bước xuống. Bà chưa kịp đứng vững, một người đàn ông trung niên lao tới, ôm chầm lấy bà, gục đầu vào vai bật khóc: “Mẹ ơi!”.
Tiếng gọi nghẹn ngào ấy như xé toang khoảng trống gần 3 thập kỷ. Hai mẹ con siết chặt lấy nhau, tiếng nấc nghẹn ngào. Sau 29 năm xa cách, cuối cùng bà Thái Thị Giao đã được trở về trong vòng tay con trai cả – khoảnh khắc mà trước đây bà chỉ dám mơ trong nước mắt.
Không ai kìm được xúc động. Nhiều người hàng xóm cũng quay mặt đi, giấu vội nước mắt rưng rưng. Đó không chỉ là một cuộc đoàn tụ gia đình, mà còn là cuộc trở về của một phận đời long đong, mang theo bao bi thương và cả phép màu của tình mẫu tử thiêng liêng.
Khoảnh khắc đoàn tụ – ánh mắt ngoái nhìn còn nguyên sau 29 năm
Người đàn ông òa khóc trong vòng tay ấy là anh Yên, nay đã 47 tuổi, con trai cả của bà Giao. Gần 3 thập kỷ trước, khi còn là một cậu bé, anh đã chứng kiến buổi sáng định mệnh làm thay đổi số phận cả gia đình. Đó là một buổi sáng đầy tiếng gào thét và đổ vỡ. Người cha trong cơn say rượu lại ném bàn ghế, trút roi vọt lên vợ, con. Trong cơn hoảng loạn, mẹ anh, bà Thái Thị Giao, run rẩy dắt cả 4 đứa con định bỏ chạy. Nhưng khi vừa ra đến ngưỡng cửa, một cú đánh bất ngờ và ánh mắt dữ dằn khiến những đứa con khựng lại, sợ hãi không dám bước theo mẹ.
Khoảnh khắc vỡ òa – anh Yên òa khóc trong vòng tay mẹ sau 29 năm xa cách.
Bà Giao chỉ kịp ôm vài bộ đồ lao vào màn sương trắng mờ của buổi sớm, bỏ lại những đứa con ngơ ngác đứng khóc thét trong sân. Giây phút ấy, anh Yên chết lặng. Trong ký ức của anh, còn in hằn một hình ảnh suốt đời không thể quên: ánh mắt ngoái nhìn của mẹ – ánh mắt chan chứa thương xót, như muốn ôm trọn cả đàn con nhưng lực bất tòng tâm. “Ánh mắt ấy theo tôi đến tận bây giờ. Tôi chưa từng quên một giây phút nào”, anh Yên nghẹn giọng khi nhắc lại.
Bao nhiêu năm sau, ký ức ấy vẫn âm ỉ như vết thương chưa từng lành. Rồi một ngày, khi tình cờ xem một đoạn video trên mạng xã hội, anh Yên sững sờ. Trên màn hình là một người phụ nữ tóc bạc, gầy guộc, bán vé số ở miền Tây. Chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt, anh đã biết ngay – đó là mẹ mình. “Mắt mẹ lúc nào cũng đượm buồn. Dù 29 năm trôi qua, tôi vẫn nhận ra ngay”, anh kể.
Không chần chừ, anh khăn gói lên đường. Chuyến xe xuyên Việt đưa anh về miền Tây tìm mẹ. Và sáng nay, tại chính mảnh đất quê hương, vòng tay anh cuối cùng cũng được ôm lấy mẹ, khép lại 29 năm dài đằng đẵng của những chờ đợi, dằn vặt và day dứt
Bi kịch cuộc đời người đàn bà gần 30 năm lưu lạc
Ít ai biết rằng, sau nụ cười đoàn tụ hôm nay là cả một cuộc đời thấm đẫm nước mắt của bà Giao. Thuở xuân thì, bà phải sống trong những trận đòn roi triền miên. Nhiều đêm, bà phải lẩn trốn ra rừng cây tối tăm, co ro trong gió lạnh để tránh những trận bạo hành. Không chịu nổi kiếp sống ấy, bà nuôi ý định bỏ trốn cùng các con. Nhưng số phận nghiệt ngã, bà không thể mang đi tất cả, chỉ kịp ôm theo vài bộ quần áo, bỏ lại sau lưng những đứa trẻ còn ngơ ngác nơi quê nhà.
Chuyến xe đưa bà vào Nam chưa đi được bao xa thì kẻ gian đã cuỗm sạch quần áo, tiền bạc. Bà rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, xin từng bữa cơm của người qua đường. Có lúc gục ngã bên vệ cỏ ven đường, nước mắt chan đầy nỗi tủi cực, bà tự nhủ sẽ không còn mặt mũi nào để quay lại quê hương.
Những năm sau, bà dạt vào Sài Gòn xin làm phụ hồ, rồi nương tựa một người đàn ông miền Tây, nhưng bạo lực lại tái diễn, thậm chí còn cay nghiệt hơn. Chỉ khi gặp ông Ba Minh – người hàng xóm hiền lành cùng dãy trọ – bà mới tìm được một chỗ dựa. Ông thương cảnh bà tội nghiệp, khuyên bà rời đi, rồi hai người nương nhau bằng xấp vé số qua ngày trên cù lao Tây (Đồng Tháp).
Dù có một mái nhà tạm bợ, trong tim bà chưa bao giờ nguôi nỗi nhớ con. Suốt gần 30 năm, bà cặm cụi bán vé số, chắt chiu từng đồng nhưng mỗi khi nghe ai nhắc đến hai chữ “quê nhà”, nước mắt lại lăn dài. Trong những đêm mưa, bà chỉ thầm ước có một phép màu đưa các con trở lại.
Bà Giao mang theo chiếc túi nhỏ, lặng lẽ rời cù lao Tây, nơi từng là chốn nương náu suốt gần 3 thập kỷ để về quê nhà
Và rồi, phép màu ấy thực sự đến. Nhờ một bài viết về câu chuyện của bà Giao được chia sẻ trên mạng xã hội, anh Yên đã nhận ra mẹ qua ánh mắt buồn không thể lẫn. Niềm hạnh phúc đoàn tụ chan chứa nước mắt ấy có lẽ là món quà lớn nhất mà số phận dành cho bà sau những tháng ngày giông bão.
Ngày bà Giao trở về, không chỉ gia đình mà cả làng quê đều xúc động. Đại diện Hội LHPN tỉnh Nghệ An và Hội LHPN xã Quỳnh Anh đã có mặt, trao những phần quà và lời động viên ấm áp. Những người phụ nữ ấy ôm chặt lấy bà, giọng nghẹn ngào: “Chị đã chịu quá nhiều thiệt thòi. Giờ đã về với gia đình, mong chị bớt nỗi buồn, giữ sức khỏe để còn sống vui cùng con cháu”.
Đại diện Hội LHPN Nghệ An, Hội LHPN xã Quỳnh Anh đến thăm hỏi, động viên gia đình bà Giao
Trong vòng tay con, trong sự chở che của tình làng nghĩa xóm, trong sự sẻ chia của Hội phụ nữ, bà Giao đã tìm thấy mái ấm mà bà đánh mất từ 3 thập kỷ trước. Khoảnh khắc đoàn tụ hôm nay khép lại một hành trình đau thương, mở ra một chặng đời mới – chặng đời của sự yêu thương, của đoàn viên và bình yên.
29 năm, cuối cùng giấc mơ đoàn tụ đã thành hiện thực. Trong dòng nước mắt ngày trở về, người đàn bà khổ hạnh ấy đã tìm lại được điều quý giá nhất của cuộc đời: gia đình. Thế nhưng, bà được đoàn tụ cùng con thì có 1 người đàn ông bỗng dưng “mất người thương” ở tuổi xế chiều, đó là ông Ba Minh.
“Tôi thương bả từ một câu chuyện tai nạn.” – ông Ba Minh ngồi ở bến đò Cù Lao Tây (Đồng Tháp), giọng run run, mắt hoe đỏ, nhớ lại chặng đường đã qua.
Ngày đó, bà Giao vừa mất đứa con gái thứ ba trong hành trình tháo chạy khỏi người chồng hay say rượu. Bà trốn vào Sài Gòn làm thuê, gánh vữa, trộn bê tông. Ông thì làm thợ hồ. Họ chỉ là hai phận người tha phương, tri kỷ chứ chưa chút tình cảm.
Một buổi chiều gần 5 giờ, ông sụp chân, rơi từ giàn giáo xuống. Đầu gối đập mạnh vô thanh đà, nát bấy. Bà cùng mấy người thợ vội vàng đưa ông vào Bệnh viện Đồng Nai. Bác sĩ băng bó, nói phải mổ, hết 15 triệu. Ông cười buồn:
– Nghe thôi đã muốn xỉu, nghĩ bụng chắc tiêu đời rồi.
Anh em thợ bàn nhau, tính đẩy ông trên xe lăn trốn viện. Nhưng còn kẹt chiếc xe máy trong bãi, không lấy được thì lộ. Lúc ấy, bà Giao khom lưng, cõng nguyên thân xác nặng trịch của ông một đoạn đường dài. Ông nhớ như in:
– Thân tôi đâu có nhẹ, mà bả vẫn gánh, mồ hôi nhỏ giọt ướt áo. Tới cổng, gặp bảo vệ, bả nói thiệt: “Ảnh hết tiền mổ, tính về quê.” Người ta gật đầu cho lấy xe. Bả chở tôi về nhà trọ. Bữa đó, tôi rưng rưng, thấy mình mắc nợ bả rồi.
Sau này, bà sợ ở Sài Gòn chồng tìm tới, nên xin theo ông về Đồng Tháp trị bệnh. Cả hai đón xe đò, vô Bệnh viện Hữu Nghị Cao Lãnh. Nhưng huyết áp ông lên cao, bác sĩ không dám mổ. Cuối cùng, bà cùng ông lại đón xe về cù lao, tìm lá thuốc nam bó từng ngày. Ông trầm ngâm:
– Cái giò giờ đi cà nhắc, nhưng còn thở, còn sống, không nằm lại công trình là nhờ bả hết.
Từ một lần cõng nhau thoát nạn, hai người nương tựa suốt hơn mười năm. Ông chở bà rong ruổi bán vé số, bà dựa vào vai ông mà sống. Nghèo khó, nhưng đầy nghĩa tình.
Rồi một ngày, bà Giao nhờ tôi đăng tin tìm con. Bài viết lan đi, nối lại sợi dây máu thịt đã đứt gần 29 năm. Người đàn bà Nghệ An từng ôm con tháo chạy, cuối cùng cũng tìm lại được chồng con. Ngày đoàn tụ, người ta rưng rưng. Còn ông Ba Minh – người từng được bà cõng qua cơn hiểm nghèo – chỉ lặng lẽ ngồi bên bến sông, buông tay.
Có người tìm được mái nhà. Có người mang ơn một đời. Và có người… ngồi lại với bến đò, chờ chuyến đò không hẹn ngày về.
Theo thông tin mới cập nhật, nhiều người tỏ ra lo lắng khi bà Giao vừa về nhà được mấy hôm nhưng người chồng cũ của bà đã có dấu hiệu tác động vật lý bà ngay trước mặt nhiều người. Đoạn video ghi lại cảnh vợ chồng bà Giao cùng người con trai đang chụp ảnh nhưng vì không ưng ý một điều gì đó mà chồng bà Giao đã suýt đ;á;nh bà. Nhiều người lo ngại việc bà Giao lại rơi vào vòng luẩn quẩn bị chồng đánh đập sẽ tiếp tục tái diễn.