Con nghĩ mẹ nên đi khuyên cô ấy chứ không phải vào đây hạch sách rồi trách mắng con đâu ạ.
Trời nắng nóng như thế này mà mẹ chồng yêu cầu em nhường phòng điều hòa cho cô em chồng về chơi. Em không đồng ý, thậm chí nói thêm khiến bà giận mà không làm gì được.
2 – 3 hôm nay trời nắng nóng như thế nào thì mọi người biết rồi đúng không? Nếu không bật điều hòa chắc chẳng chịu nổi, bật quạt mà mồ hôi cứ chảy đầm đìa như tắm vậy, cả người thì dính dớp, nhớp nháp.
Đặc biệt, em lại vừa sinh con được 2 tháng, bé rất hay bị đổ mồ hôi. Hôm trước sáng sớm bế ra phơi nắng tí mà ướt hết tóc, bé quấy và khóc lắm. Nhưng chỉ cần mẹ bế vào phòng điều hòa mát, thằng bé lại rất ngoan và dễ ngủ. (Ai nói trẻ nhỏ không được nằm điều hòa thì đọc lại nhé, nhà em dùng bình thường, mẹ thoải mái, con khỏe mạnh bình thường).
Mẹ chồng em thì cũng chẳng ý kiến gì về việc bé nằm điều hòa, chỉ là thi thoảng bóng gió rằng tốn tiền điện thôi. Em chỉ cười, bảo bà:
– Mẹ không phải lo, tiền điện trước giờ vẫn vợ chồng con đóng mà.
– Lại không lo, thằng Hưng đi làm bục mặt kiếm được vài đồng chả đủ tiền điện.
– Mẹ cứ nói như thể anh Hưng kém cỏi lắm vậy.
Em đáp trả thế là bà im bặt. Nói chung, sống ở quê nên các bà còn tiết kiệm là chuyện thường. Tuy nhiên, thay vì ấm ức mà chấp nhận ý kiến có phần không hợp lý của bà thì em nghĩ mình nên thẳng thắn nói ra. Thời này rồi dùng điều hòa có gì sai trái đâu, chẳng việc gì phải sợ mẹ chồng mà không dám lắp hay không dám bật hết.
Xung đột giữa mẹ chồng và nàng dâu xung quanh chiếc điều hòa mới chỉ xảy ra gần đây. Cụ thể, cô em chồng em lấy chồng ở phố, cách khoảng 15km hè này cho con về chơi vài ngày. Thằng bé đã 18 tháng rồi nên khá nghịch. Sợ cháu bị nóng nhưng cũng lo ảnh hưởng tới con mình, em đã chủ động đề nghị:
– Trời nóng lắm, buổi trưa hoặc tối hai mẹ con có cần vào ngủ chung phòng với chị không?
– Con nhà em ở đó cả ngày chị ơi. Ở nhà ngồi điều hòa quen rồi, giờ lại nghịch như giặc ấy, nó mà ra ngoài thì có mà tắm bằng mồ hôi.
– Ôi, nhưng thế lại làm anh Cún thức giấc mất.
– Thế nên em tính rồi, hay mẹ con chị sang phòng của bà nội?
Em giật mình với câu nói của cô em chồng, chỉ cười bảo:
– Cún nhà chị cũng hay bị nóng lắm. Qua đó nó không chịu được.
Thế rồi cô em chồng khinh khỉnh đi ra, đóng rầm cánh cửa 1 cái khiến Cún nhà em giật mình.
(Ảnh minh họa)
Phải nói thêm, phòng của mẹ chồng em không lắp điều hòa vì bà nói không chịu nổi cái mùi đó. Vậy nên hai vợ chồng em chỉ lắp 1 bộ ở phòng của mình chứ không phải tính toán gì với ông bà. Và giờ cô em chồng về em đã có ý tốt chia sẻ phòng mà cô ấy còn muốn đuổi em ra để độc chiếm. Đương nhiên, em đâu có chịu.
Nhưng chỉ 1 lúc sau, mẹ chồng em đi vào, không vòng vo mà trực tiếp “hạ lệnh”:
– Này, con nhỏ nằm điều hòa nhiều không tốt đâu. Con đem cháu sang phòng mẹ ở mấy hôm đi.
– Con ở đây 2 tháng trời có sao đâu mẹ.
– Mấy khi em nó sang, nhường cho em nó đi.
– Con cũng nói rõ là cô sang đây ngủ cùng rồi đó.
– Nó không quen ngủ chung thế đâu. Lâu lâu mới về mẹ 1 lần mà khác gì hành xác thế à? Là chị thì nhường em 1 chút chứ. Mà cái kiểu ở đâu mẹ chồng nói 1 câu con dâu cãi chem chẻm thế hả?
– Mẹ ơi, Cún nằm điều hòa nhưng con cho đi tất, quấn khố rất cẩn thận nên không có gì là không tốt cả. Còn chuyện cô ấy và bé bị nóng, con đã không ích kỷ gì chuyện chung phòng nên chủ động chia sẻ rồi mà cô ấy còn không chịu. Trời nóng nực này mẹ bảo 2 mẹ con con sang đó thì chịu thế nào? Sao mẹ lại thiên vị cháu ngoại hơn cháu nội thế, cùng là cháu của mẹ mà. Con nghĩ mẹ nên đi khuyên cô ấy chứ không phải vào đây hạch sách rồi trách mắng con đâu ạ.
Nghe em nói xong, mẹ chồng có vẻ bực bội lắm, bà bỏ ra ngoài mà không nói gì mọi người ạ. Em thì vẫn quan điểm thế, trước giờ thích hay không thích em nói thẳng, không vô lễ với mẹ chồng là được. Bà toàn kể em ghê gớm với hàng xóm, nhưng em không mấy quan tâm, em sống đúng lương tâm mình là được.
Bố mẹ tôi nằm viện chồng đem đến chỉ 2 triệu, viện phí hết 300 triệu anh trai tôi phải đi v:ay khắp nơi còn chồng tôi thì thẳng tay cho em gái 500 triệu mua nhà, không hỏi qua tôi lấy 1 câu

Bố mẹ tôi cùng lúc nằm viện sau một vụ tai nạn. Bác sĩ nói chi phí điều trị khoảng 300 triệu, nhà ngoại vốn không dư dả, anh trai tôi phải chạy vạy khắp nơi vay mượn.
Tôi gọi cho chồng, giọng run run:
– Anh… bố mẹ em nguy kịch, viện phí lớn lắm, anh giúp được bao nhiêu thì giúp nhé.
Tối hôm đó, anh đến viện, đặt vào tay tôi… 2 triệu.
Tôi sững sờ:
– Chỉ thế thôi sao?
– Giờ anh không còn tiền. – anh đáp tỉnh bơ.
Tôi cắn răng nuốt nước mắt, nghĩ chắc anh cũng khó khăn. Nhưng rồi, vài ngày sau, tôi nghe người quen nói anh vừa chuyển cho em gái 500 triệu để mua nhà.
Tôi không tin, về nhà hỏi thẳng:
– Anh có cho em gái vay tiền không?
– Ừ, nó cần mua nhà, anh giúp. – anh trả lời như thể đó là điều đương nhiên.
– Còn bố mẹ tôi nằm viện, anh chỉ đưa 2 triệu?
– Đó là chuyện bên ngoại, em có anh trai lo rồi, anh không can thiệp sâu…
Tôi bật cười chua chát. Trong mắt anh, tôi và gia đình mình chẳng đáng để anh chia sẻ gánh nặng, nhưng với em gái ruột, anh sẵn sàng dốc cả nửa tỷ mà không cần bàn bạc với vợ.
Đêm ấy, tôi nằm quay lưng lại, nước mắt ướt gối. Không phải vì số tiền, mà vì tôi nhận ra… trong trái tim anh, tôi chưa bao giờ được đứng cùng vị trí với “em gái” ấy.
Sau hôm đó, tôi không nói thêm một lời. Tôi âm thầm rút toàn bộ tiền tiết kiệm chung ra, gửi về cho anh trai để trả bớt nợ viện phí. Căn nhà mới của em gái chồng vừa ký hợp đồng đặt cọc, tôi lặng lẽ in tất cả giấy chuyển tiền nửa tỷ của chồng, kèm sao kê, bỏ vào một phong bì.
Một buổi tối, khi chồng đang ngồi xem TV, tôi đặt phong bì lên bàn:
– Em gửi đơn ly hôn. Anh ký đi.
Anh giật mình:
– Em điên à? Vì có 2 triệu mà đòi ly hôn?
Tôi cười khẩy:
– Không phải vì 2 triệu, mà vì anh chưa bao giờ coi em là gia đình. Anh sẵn sàng rút nửa tỷ cho em gái mà không hỏi ý vợ, nhưng bố mẹ vợ nguy kịch thì chỉ đưa 2 triệu. Đó không phải là khó khăn, đó là máu mủ – chỉ khác là máu mủ bên nào thôi.
Anh bắt đầu nổi nóng:
– Anh không bỏ em, chỉ là anh ưu tiên em gái…
– Vậy thì anh cứ sống với “ưu tiên” của mình đi. Em và con không cần một người chồng như thế.
Tin tôi đòi ly hôn lan nhanh sang nhà chồng. Mẹ chồng gọi cho tôi, trách móc:
– Sao con lại làm căng vậy, chuyện gia đình nhỏ thôi mà…
Tôi trả lời thẳng:
– Con cũng chỉ đang làm đúng như cách nhà mình đối xử với bên ngoại con thôi ạ.
Vài hôm sau, tôi nghe tin hợp đồng mua nhà của em gái chồng bị hủy vì thiếu tiền thanh toán. Chồng tôi khi ấy mới cuống cuồng tìm tôi, nói anh sai, xin cho cơ hội. Nhưng tôi biết, có những sai lầm không phải vì thiếu hiểu biết… mà là vì đã chọn đứng ở bên kia ngay từ đầu.