Nhà tôi xây nhà mới, em chồng b:ắt chồng tôi xây 1 phòng cho em ở rồi dắt cả bạn tr:ai về nhà mới của chúng tôi ngủ, tôi nói thì em bảo “nhà anh tôi làm chứ nhà chị đâu
Nhà tôi vừa xây xong căn nhà mới, còn thơm mùi sơn. Chưa kịp mừng vì tổ ấm mơ ước đã thành hiện thực, tôi đã phải nghe chồng bảo:
– Em út không muốn ở nhà cũ của bố mẹ, hay là mình làm cho nó một phòng ở đây luôn.
Tôi thoáng sững người. Nhà chúng tôi đâu rộng rãi gì cho cam, lại vừa vay mượn khắp nơi để xây. Nhưng thấy chồng nói với vẻ chắc nịch, tôi cố nuốt bực xuống:
– Tùy anh…
Ngày hoàn thiện, em chồng hí hửng ôm đồ sang, xếp đầy phòng mới tinh của chúng tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ thôi thì em ruột, ở chung cũng không sao, miễn là giữ ý. Nhưng tôi đã lầm.
Một tối cuối tuần, khi tôi vừa cho con ngủ xong, bỗng nghe tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân đàn ông từ phía phòng em chồng. Tôi bàng hoàng bước ra, thì thấy một gã trai lạ, áo sơ mi mở cúc cổ, ung dung bước ra từ phòng đó. Em chồng tôi theo sau, mặt tỉnh bơ như không có gì.
– Em đưa bạn về ngủ đây mà, chị làm gì ghê thế? – cô ta nói, giọng thách thức.
Tôi nhìn sang chồng, chờ anh phản ứng. Nhưng anh chỉ gãi đầu, lảng tránh:
– Thôi… bạn của nó mà…
Tôi cười nhạt, cảm giác như mình bị đẩy ra ngoài chính căn nhà của mình. Nhà mới xây, nhưng bỗng dưng biến thành chỗ trú chân cho những “người lạ” không mời.
Hôm đó, tôi nằm quay lưng lại với chồng, nước mắt rơi ướt gối. Căn phòng dành cho em, hóa ra lại là nhát dao rạch toạc sự bình yên của gia đình tôi…
Sau lần đầu tiên, tôi cứ tưởng chồng sẽ khuyên bảo em gái, nhưng không. Mọi chuyện lại lặp lại. Một tối khác, khi tôi vừa dọn dẹp xong bữa tối, lại nghe tiếng cửa mở, rồi bóng một gã trai lạ nữa theo em chồng vào phòng.
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh, rồi gõ cửa:
– Em à, đây là nhà của vợ chồng chị, em đưa bạn trai về ngủ thế này… không hay đâu.
Em chồng đứng chống nạnh, mặt đầy thách thức:
– Nhà ANH TÔI xây chứ nhà CHỊ đâu mà chị lên giọng?
Câu nói như tát thẳng vào mặt tôi. Tôi cười khẩy:
– Nhà này anh chị vay nợ, tôi nai lưng trả cùng chồng, em nghĩ anh em thì muốn làm gì cũng được à?
– Thì anh tôi cho em phòng, chị có quyền gì đuổi? – cô ta vênh mặt.
Tôi nhìn sang chồng, mong anh lên tiếng. Nhưng anh lại chỉ ngồi im như tượng, tránh ánh mắt tôi. Cái im lặng ấy còn đau hơn cả lời bênh vực trắng trợn.
Lần này, tôi không nhịn nữa. Tôi bước vào phòng, mở toang cửa sổ, nói đủ lớn để cả hai nghe:
– Đây là nhà có trẻ con, không phải nhà nghỉ. Nếu còn lần sau, tôi sẽ tự thu dọn đồ của em ra ngoài.
Em chồng trợn mắt, còn gã trai thì lủi ra khỏi cửa, lẩm bẩm chửi thề.
Đêm ấy, chồng bảo tôi “quá đáng”. Nhưng tôi biết, nếu mình nhịn thêm một lần nữa… thì chính tôi mới là kẻ bị đẩy ra khỏi nhà này.
Ngày anh mất, 2 cô gái mang th-ai đến tận nhà thách thức chị -

Chị Loan, 37 tuổi, cả đời quanh quẩn buôn bán rau quả ở chợ, lo cho chồng bị tai nạn cột sống nằm liệt suốt 5 năm.
Từ đổ bô, cho ăn, lau người đến thay áo — chưa một ngày chị than vãn.
Ai cũng khen chị “đức độ, có phúc đức lắm mới chịu khổ vì chồng được như vậy”.
Cô ta ngẩng cao đầu, không kiêng nể gì, tiến thẳng vào trước linh cữu và tuyên bố:
– “Tôi là người anh ấy yêu thật sự, tôi đang mang con của anh ấy!
Còn người đàn bà đứng kia… chỉ là cái bóng – sống với một xác không hồn suốt 5 năm!”
Cả họ nhà chồng nhao nhao, mẹ chồng thì ngất lên ngất xuống, người vợ chỉ im lặng.
Cho đến khi chị Loan từ từ mở túi, rút ra một tập hồ sơ dày – đặt lên bàn giữa lễ tang.
– “Nếu cô đã đến, thì nên đọc những gì anh ấy viết trước khi chết.”
Trong hồ sơ là:
Tờ cam kết viết tay của chồng, có chữ ký và vân tay, ghi rõ: “Tôi từng phản bội vợ khi cô ấy đi làm đêm nuôi tôi nằm viện. Nhưng chính người phụ nữ đó đã quay clip, đe dọa, moi tiền – và tôi đã tỉnh ngộ từ 3 năm trước.”
Giấy xét nghiệm ADN giấu kín từ 2 tháng trước – đứa trẻ không phải con ruột của anh.
Và cuối cùng, tờ di chúc ghi rõ: toàn bộ tài sản, sổ tiết kiệm, nhà đất – đều để lại cho vợ hợp pháp duy nhất: chị Loan.
Cô gái kia mặt tái mét, rút điện thoại gọi ai đó nhưng không ai nghe máy.
Hai người đàn ông lạ mặt đi cùng thì đã biến mất từ bao giờ.
Mẹ chồng bước đến, nắm tay chị Loan run run:
– “Con ơi… mẹ sai rồi. Chỉ có con mới là người phụ nữ tử tế nhất của nhà này…”
“Có những người vợ không cần gào khóc,
bởi lòng chung thủy của họ… đã có trời và sự thật chứng minh.”