Thanh xuân của tôi từng bị vùi lấp trong căn bếp, nhưng giờ đây, tôi đã tìm lại chính mình.
Tôi là Chi, 29 tuổi, từng là một cô gái mơ mộng với những ước vọng lớn lao. Nhưng ba năm làm dâu nhà Hoàng, tôi chỉ còn là cái bóng trong căn biệt thự lạnh lẽo. Thanh xuân của tôi gói gọn trong căn bếp, nơi mùi dầu mỡ và tiếng mắng mỏ của mẹ chồng trở thành bạn đồng hành. Hoàng, người chồng tôi từng yêu say đắm, dần trở thành người xa lạ, luôn im lặng trước những lời khinh khi của gia đình dành cho tôi. Tôi nhẫn nhịn, vì tôi nghĩ tình yêu có thể thay đổi mọi thứ. Nhưng tôi đã sai. Mâu thuẫn giữa tôi và Hoàng không phải là những trận cãi vã ầm ĩ, mà là sự thờ ơ tàn nhẫn, đẩy tôi vào góc khuất của chính cuộc đời mình.
Nhà chồng tôi giàu có, căn biệt thự rộng lớn với nội thất sang trọng là niềm mơ ước của bao người. Nhưng với tôi, nó như một nhà tù. Mẹ chồng, bà Hiền, là người phụ nữ sắc sảo, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt xét nét. Bà thường nói: “Chi à, nhà này không phải ai cũng vào được. Con phải biết thân biết phận.” Tôi gật đầu, cố gắng làm tròn vai con dâu: nấu nướng, dọn dẹp, chăm sóc cả gia đình. Hoàng, một kiến trúc sư tài năng, luôn bận rộn với công việc, để tôi một mình đối mặt với mẹ anh và chị gái anh – Minh, một người phụ nữ độc thân, đanh đá, luôn coi tôi như người giúp việc.
Đỉnh điểm xảy ra vào ngày mừng thọ mẹ chồng, một sự kiện được tổ chức linh đình với hàng trăm khách mời. Tôi tất bật từ sáng sớm, chuẩn bị từng món ăn theo yêu cầu khắt khe của bà Hiền. Món cá kho – món bà yêu thích – tôi đã nêm nếm cẩn thận, nhưng có lẽ vì mệt mỏi, tôi lỡ tay cho hơi nhiều muối. Khi dọn lên bàn, bà Hiền nếm thử, rồi bất ngờ hất cả bát canh nóng vào mặt tôi trước mặt mọi người. Nước canh bỏng rát, nhưng không đau bằng những lời bà quát: “Đồ vô dụng! Ngay cả món cá mà cũng làm mặn thế này, cô định làm nhục nhà tôi à?” Cả căn phòng im lặng, khách mời nhìn tôi với ánh mắt thương hại xen lẫn tò mò. Hoàng, ngồi ngay bên cạnh, chỉ cúi đầu, không nói một lời.
Tôi đứng đó, nước canh chảy dài trên mặt, nhưng lòng tôi lạnh hơn cả. Tôi lau mặt, tháo nhẫn cưới, đặt nhẹ lên bàn, và nói: “Sáng mai, cục dân chính. Gặp ở đó.” Không một lời cãi vã, không một giọt nước mắt. Tôi quay lưng rời khỏi phòng, bỏ lại tiếng xì xào của đám đông. Tôi nghĩ mẹ chồng sẽ giữ tôi lại, ít nhất vì thể diện. Nhưng không. Bà Hiền cười khẩy: “Đi đi, nhà này không cần loại con dâu như cô.” Hoàng im lặng, ánh mắt anh thoáng chút bối rối, nhưng rồi cũng không nói gì. Đêm đó, tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi biệt thự.
Chỉ một tuần sau, tôi nghe tin gia đình Hoàng đã dẫn một cô gái về nhà – Minh gọi cô ta là “em Linh, ngoan ngoãn hơn Chi nhiều”. Họ giới thiệu cô ta như vợ sắp cưới của Hoàng, như thể tôi chưa từng tồn tại. Chị Minh còn khoe trên mạng xã hội: “Nhà mình cuối cùng cũng tìm được người xứng đáng.” Tôi không đau lòng, chỉ thấy buồn cười. Họ nghĩ tôi là món đồ dễ dàng thay thế, nhưng họ không biết rằng tôi đã phát hiện ra một bí mật – một bí mật khiến cả nhà họ sau này phải tiếc sủi bọt mép.
Ba năm trước, khi cưới Hoàng, tôi không nói với anh rằng bố tôi – một doanh nhân kín tiếng – đã để lại cho tôi một khoản thừa kế khổng lồ, được giữ trong quỹ tín thác tại nước ngoài. Bố tôi qua đời sớm, và ông muốn tôi có một cuộc sống độc lập, không phụ thuộc vào ai. Tôi giữ kín chuyện này, vì tôi muốn Hoàng yêu tôi vì con người tôi, không phải vì tiền. Nhưng suốt ba năm, tôi nhận ra Hoàng không chỉ thờ ơ, mà còn bị gia đình chi phối. Anh biết về khoản thừa kế – mẹ anh vô tình đọc được email từ luật sư của bố tôi – nhưng anh chưa bao giờ hỏi tôi trực tiếp. Thay vào đó, anh và mẹ anh âm thầm lên kế hoạch giữ tôi trong nhà, để sau này ép tôi chuyển giao tài sản.
Twist bất ngờ xảy ra khi tôi liên lạc với luật sư sau ngày rời khỏi biệt thự. Hóa ra, bố tôi đã cài một điều khoản đặc biệt trong di chúc: nếu tôi ly hôn vì lý do bị đối xử bất công, toàn bộ tài sản – 15 tỷ đồng – sẽ được giải ngân ngay lập tức. Nhưng nếu tôi tiếp tục ở lại, số tiền sẽ bị khóa cho đến khi tôi 40 tuổi. Bố tôi, dù đã qua đời, vẫn bảo vệ tôi bằng cách tinh tế nhất. Tôi nộp đơn ly hôn, và chỉ hai tuần sau, số tiền 15 tỷ được chuyển vào tài khoản của tôi.
Tin tức về khoản thừa kế lan ra nhanh chóng. Mẹ chồng gọi điện, giọng ngọt ngào như chưa từng hất canh vào mặt tôi: “Chi, con ơi, mẹ sai rồi, quay về đi, mẹ sẽ coi con như con ruột.” Hoàng nhắn tin liên tục, xin lỗi, hứa hẹn đủ điều. Chị Minh thậm chí đến tận nhà tôi, quỳ xin: “Em ơi, chị sai rồi, đừng để nhà mình mang tiếng.” Nhưng tôi chỉ cười nhạt: “Bà đã hất canh vào mặt tôi, còn anh chọn đứng nhìn. Giờ thì tiếc cái gì?” Tôi từ chối gặp họ, và dùng một phần tiền để mua căn hộ mới, bắt đầu cuộc sống tự do.
Nhưng cú twist thực sự không chỉ là số tiền. Hóa ra, “trà xanh” Linh không phải người xa lạ. Cô ta là bạn gái cũ của Hoàng, người anh từng hứa hẹn trước khi gặp tôi. Mẹ chồng và chị Minh đã sắp xếp để Linh quay lại, với hy vọng cô ta sẽ giúp họ kiểm soát tài sản của tôi sau khi tôi “bị loại”. Nhưng Linh không biết về khoản thừa kế, và khi phát hiện ra, cô ta rời bỏ Hoàng ngay lập tức, vì “không muốn làm con rối cho gia đình anh”. Hoàng phá sản sau đó, vì công ty anh đầu tư cùng chị Minh thua lỗ nặng. Mẹ chồng bị sốc, nằm viện, còn chị Minh thì biến mất, để lại nợ nần.
Mâu thuẫn giữa tôi và Hoàng không chỉ là sự thờ ơ hay lòng tham. Nó là sự phản bội niềm tin, là cách anh chọn gia đình và tiền bạc thay vì bảo vệ vợ mình. Tôi đứng dưới ánh đèn căn hộ mới, nhìn thành phố rực rỡ, mỉm cười. Thanh xuân của tôi từng bị vùi lấp trong căn bếp, nhưng giờ đây, tôi đã tìm lại chính mình. Và số tiền 15 tỷ? Đó chỉ là phần thưởng nhỏ, so với tự do và lòng tự trọng tôi đã lấy lại.
Bác dâu khóc lụt cả nhà trong đám tang của bà nội, tưởng tình cảm nhất họ hoá ra vừa đưa bà ra đồng xong về đã chạy tụt vào buồng

Bác dâu khóc lụt cả nhà trong đám tang của bà nội, ai cũng nghĩ bác là người tình cảm nhất họ. Bác cứ ngồi ôm quan tài, gào: “Mẹ ơi, mẹ đi rồi con sống làm sao nổi…” làm họ hàng rưng rưng, mấy dì còn bảo:
– “Nó lấy chồng mà thương mẹ chồng như mẹ đẻ, hiếm có.”
Vậy mà vừa đưa bà ra đồng xong, bác đã phóng như bay về nhà trước mọi người, chui tọt vào buồng, mở tủ xin vội cái áo khoác cũ của bà. Nhưng chỉ vài giây sau, khi bác hí hửng phanh áo ra giữa nhà thì cả họ “ối dồi ôi” đồng loạt đứng hình…
Chuyện là thế này.
Bà nội tôi mất ở tuổi 87, để lại 5 người con và một đàn cháu chắt. Trong suốt những năm cuối đời, bà sống cùng bác cả – tức vợ chồng bác dâu cả. Bác dâu là người nổi tiếng ăn nói khéo léo, ra ngoài thì đon đả lễ phép, trong nhà thì chăm bà kỹ từng miếng cơm giấc ngủ.
Tang lễ của bà diễn ra long trọng. Người đến viếng kín cả sân. Bác dâu quỳ cạnh linh cữu, vừa khóc vừa gọi “Mẹ ơi ơi ơi”, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt. Ai nhìn cũng phải thốt lên:
– “Thế này là sống có tình có nghĩa thật sự!”
Nhưng đấy là mặt ngoài thôi.
Vừa xong phần hạ huyệt ngoài đồng, ai nấy còn đang ở lại phần mộ lau dọn, thì bác dâu lấy cớ “mệt quá, muốn về nhà trước”. Tôi thì vô tình cũng theo xe về sớm, vào đến cửa thì thấy bác chạy thẳng vào phòng bà nội – không thắp hương, không mở đèn, mà nhào ngay vào tủ gỗ cũ nơi bà hay để đồ.
Tôi tò mò đứng nấp ngoài cửa.
Bác rút ra một cái áo khoác màu nâu bạc phếch, lật lật từng lớp lót bên trong, rồi bỗng hét toáng lên:
– “Ối dồi ôi… đúng là có! Trời ơi trời ơi trời ơi!!!”
Cả họ vừa vào đến cửa đã giật mình.
Bác đứng giữa nhà, tay giơ cao một xấp sổ đỏ và hai cuốn sổ tiết kiệm, miệng thì gào toáng lên:
– “Bà cho tôi! Bà bảo cái áo này là của hồi môn! Có chữ ký đây này!”
Ai nấy chết sững.
Bác cả – chồng bác dâu – mặt đỏ gay gắt, giật phăng xấp giấy trên tay vợ, trợn mắt:
– “Em điên à? Chưa gì đã moi của người chết! Bà có di chúc để lại cho cả nhà cơ mà!”
Bác dâu vùng vằng:
– “Bà nói với em bao lần là cái áo đó để lại riêng cho em! Cả đời em chăm bà, bà thương em nhất! Giờ mấy trăm triệu và mảnh đất vườn ai cũng đòi chia, sao bà không cho riêng em!? Em xứng đáng!”
Mọi người nhao nhao, có người còn chụp cả ảnh lại, có người lẩm bẩm:
– “Khóc lóc thế mà hóa ra khóc vì cái áo chứa tài sản…”
– “Khôn như bác thì ai mà chịu được…”
– “Chưa kịp hết tuần mà đã thế này…”