Em chồng mang đến một chiếc túi hàng hiệu nhờ tôi cất hộ. Tôi cứ nghĩ bên trong chỉ là đồ dùng cá nhân, nhưng khi mở ra, thứ xuất hiện bên trong đã khiến tôi rùng mình kinh hãi
Tối cuối tuần ấy, ánh đèn vàng vọt từ con hẻm nhỏ hắt vào phòng khách nhà tôi, tạo nên những vệt sáng lờ mờ trên sàn gỗ. Tôi đang ngồi gấp quần áo, tiếng tivi vọng đều đều, bỗng giật mình khi cánh cửa bật mở. H., em chồng tôi, lao vào nhà với vẻ mặt hớt hải, hơi thở hổn hển như vừa chạy đua marathon.
Trên tay nó ôm khư khư một chiếc túi xách hàng hiệu màu kem, còn nguyên mác và trông rất sang trọng. Tôi chưa kịp hỏi han, nó đã dúi chiếc túi vào tay tôi, mắt đảo quanh như sợ ai đó đang theo dõi. “Chị ơi, cho em gửi tạm túi này ở nhà chị mấy hôm nhé. Mai kia em sẽ sang lấy, chị đừng mở ra nhé, đồ quan trọng lắm,” H. nói nhanh, giọng đứt quãng vì mệt.
Tôi nhìn em, thấy nó vội vã đến là lạ. Gương mặt thanh tú thường ngày rạng rỡ nụ cười nay lại đầy vẻ lo lắng, đôi mắt đen láy ẩn chứa điều gì đó nặng trĩu. Tôi chỉ ừ một tiếng, bụng nghĩ chắc nó mua được món đồ đắt tiền mà sợ bố mẹ biết sẽ la mắng, nên mới tìm đến nhà anh trai để “lánh nạn” vài bữa.
Đặt chiếc túi vào góc tủ quần áo trong phòng ngủ, tôi định bụng sẽ chẳng bao giờ động tới. Tôi vốn là người tôn trọng sự riêng tư, và lời dặn “đừng mở ra nhé” của H. cứ văng vẳng bên tai. Nhưng rồi, ánh mắt tôi cứ vô thức dán vào chiếc túi mỗi khi đi ngang qua. Nó nằm đó, im lìm, nhưng lại khuấy động một sự tò mò không tên trong lòng tôi.
Càng nhìn, tôi càng thấy có điều gì đó không ổn. Chiếc túi này, tôi nhớ mình từng thấy quảng cáo trên mạng, thuộc phiên bản giới hạn, giá trị đến mấy chục triệu đồng. Mức lương văn phòng của H. làm sao có thể chi trả cho một món đồ xa xỉ như vậy mà không chút đắn đo? Suy nghĩ ấy cứ quẩn quanh, gặm nhấm sự bình yên trong tôi.
Một nỗi lo lắng mơ hồ len lỏi, không biết H. có đang vướng vào chuyện gì sai trái không. Cuối cùng, sự tò mò và lo lắng đã chiến thắng nguyên tắc của tôi. Tôi lén lút mở tủ, tay run run chạm vào chiếc túi mềm mại. Hít một hơi thật sâu, tôi kéo khóa. Tiếng kim loại khẽ kêu trong không gian tĩnh mịch của đêm khuya.
Bên trong không phải những hóa đơn mua sắm, cũng chẳng phải đồ dùng cá nhân như tôi dự đoán. Thay vào đó là một tập ảnh in trên giấy bóng, được buộc gọn gàng bằng một sợi dây thun màu đỏ. Lòng tôi thắt lại, linh cảm có điều chẳng lành. Tay tôi run lên khi lật tấm ảnh đầu tiên.
Hình ảnh trước mắt khiến tôi chết lặng. Đó là H. của tôi, em chồng tôi, đang đi cùng một người đàn ông. Có bức chụp họ đang cười nói vui vẻ trong quán cà phê ấm cúng, có bức ở rạp chiếu phim, ánh sáng tối mờ ảo không che giấu được nụ cười rạng rỡ của H. Thậm chí có tấm hai người đi dạo vào buổi tối, ánh mắt H. nhìn người ấy lộ rõ tình cảm sâu đậm.
Tim tôi như ngừng đập khi nhận ra gương mặt người đàn ông ấy. Ông ấy không hề xa lạ, mà chính là hàng xóm cũ của gia đình tôi – ông D., người đã có gia đình, vợ con đề huề. Một người tôi cũng từng gặp đôi lần trong các buổi họp mặt khu phố, một người mà tôi biết rõ cuộc sống hôn nhân của ông ta. Cả người tôi bỗng chốc lạnh toát, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Tôi run rẩy lật tiếp những bức ảnh còn lại, mỗi tấm ảnh như một nhát dao cứa vào lòng. Dưới đáy túi, ngoài tập ảnh, còn có một tờ giấy trắng gấp đôi. Nét chữ quen thuộc của H. đập vào mắt tôi, là một bức thư viết dở. “Em đã mệt mỏi lắm rồi. Em biết mọi người sẽ coi thường, sẽ mắng em dại dột, nhưng em không thể buông. Em chỉ mong một ngày được sống đúng với cảm xúc của mình…”.
Đọc đến đó, tôi không thể kìm nén được nữa. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. H. mà tôi vẫn nghĩ là cô gái vui vẻ, vô tư, cả ngày chỉ biết cười nói, hồn nhiên như chim sẻ non. Không ngờ đằng sau vẻ ngoài ấy, em lại đang mắc kẹt trong một mối tình sai trái, đơn phương và tuyệt vọng đến vậy. Cả một thế giới sụp đổ trong tôi.
Đêm đó, tôi không chợp mắt nổi. Mọi hình ảnh, từng câu chữ trong lá thư cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một thước phim kinh hoàng. Lòng tôi ngổn ngang bao cảm xúc: vừa giận dữ, vừa thương xót, vừa lo sợ. Giận vì H. quá ngây thơ, để tình cảm dẫn dắt vào con đường nguy hiểm, con đường không lối thoát.
Thương H. vô vàn vì em đang chịu đựng nỗi dằn vặt một mình, không dám nói với ai, không dám chia sẻ gánh nặng trong lòng. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện này vỡ lở, không chỉ H. đau khổ tột cùng mà cả gia đình cũng sẽ phải lao đao, đối mặt với sự dè bỉu của dư luận và những tổn thương không thể hàn gắn.
Mấy hôm sau, H. quay lại lấy túi. Tôi thấy nó đi lại lúng túng, ánh mắt tránh né tôi, đôi tay khẽ run run khi chạm vào chiếc túi. Tôi biết nó sợ hãi, sợ tôi đã mở túi, đã biết hết mọi bí mật. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đứng trước hai lựa chọn: một là giả vờ như chưa có gì, để mọi chuyện trôi vào quên lãng; hai là đối diện thẳng thắn, kéo em ra khỏi vũng lầy.
Hít một hơi thật dài, tôi thở ra thật chậm, rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của H. “H. à, chị không trách em đâu,” tôi bắt đầu, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng lòng thì quặn thắt. “Nhưng có những con đường đi sai một bước thôi là hối hận cả đời. Đừng để mình lạc lối như vậy…”
H. òa khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm vai áo tôi. Tiếng nức nở của em xé nát không gian tĩnh lặng, chất chứa bao nỗi đau khổ dồn nén. Em kể trong tiếng nấc nghẹn ngào rằng em đã phải khổ sở lắm mới lấy được chiếc túi và mớ ảnh đó từ “chính thất” – vợ của ông D. Nhưng rồi em nhận ra, đó chẳng phải là chiến thắng gì cả, bởi ảnh người ta có sẵn thì in lúc nào mà chẳng được.
H. kể, em gặp ông D. trong một buổi workshop về marketing. Ông ấy là diễn giả, với vẻ ngoài chững chạc, giọng nói ấm áp và sự thông thái khiến em say mê ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em, một cô gái trẻ mới ra trường, tràn đầy nhiệt huyết nhưng còn non nớt, đã nhanh chóng bị cuốn hút bởi sự từng trải và quan tâm tinh tế của ông.
Ông D. biết em hâm mộ ông, ông luôn dành cho em những lời động viên, khích lệ. Những cuộc trò chuyện ban đầu chỉ xoay quanh công việc, nhưng dần dà, chúng trở thành những tâm sự sâu kín hơn về cuộc sống, về ước mơ, về những nỗi niềm riêng tư mà H. chưa từng chia sẻ với ai. Em cảm thấy ông D. là người duy nhất hiểu và chấp nhận con người thật của em.
Rồi một ngày, ông D. ngỏ lời mời H. đi uống cà phê riêng. Em biết ông đã có gia đình, nhưng trái tim non nớt của em đã lỗi nhịp trước sự quan tâm dịu dàng ấy. Em tự nhủ chỉ là bạn bè, là mối quan hệ đồng nghiệp, nhưng sâu thẳm trong lòng, em biết mình đang lún sâu vào một thứ tình cảm không nên có.
Những buổi hẹn hò lén lút cứ thế diễn ra, từ quán cà phê đến rạp chiếu phim, từ công viên vắng người đến những bữa tối muộn. H. sống trong một thế giới song song, nơi có những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi bên ông D., và những ngày dài dằn vặt, lo sợ bị phát hiện. Em biết mình sai, nhưng em không thể dứt ra được. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm cô đơn khiến em chìm đắm.
“Em biết em sai rồi, chị ơi,” H. nức nở, giọng em lạc đi vì khóc quá nhiều. “Em chỉ muốn có một người để chia sẻ, để nương tựa. Ông ấy hứa hẹn nhiều lắm, hứa sẽ ly dị, hứa sẽ cho em một gia đình. Em đã tin, em đã hy vọng…” Lời nói của em như một mũi dao đâm vào tim tôi. Tôi ôm em thật chặt, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của em.
“Chị hiểu mà, H.,” tôi nói, giọng trầm ấm. “Nhưng em nhìn xem, những lời hứa đó có bao giờ thành hiện thực không? Em đang tự lừa dối bản thân mình. Tình yêu không thể xây dựng trên sự lén lút và đau khổ của người khác. Em xứng đáng có một tình yêu trọn vẹn, không cần phải chia sẻ với bất kỳ ai.”
H. im lặng, chỉ còn tiếng nức nở nhỏ dần. Tôi biết những lời tôi nói không dễ để chấp nhận, nhưng tôi phải nói. Tôi không thể để em lún sâu hơn vào vũng bùn này. “Chuyện em đi lấy ảnh từ chính thất, đó là một hành động cực kỳ nguy hiểm. Em đã đặt mình vào thế đối đầu, và em nghĩ ông D. sẽ làm gì để bảo vệ em?”
Câu hỏi của tôi như một gáo nước lạnh tạt vào H. Em ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi đầy bối rối. “Ông ấy… ông ấy sẽ giải quyết mà, chị. Ông ấy nói ông ấy thương em…” Tôi lắc đầu, lòng đau như cắt. “Tình thương đó, liệu có đủ lớn để ông ấy từ bỏ gia đình, từ bỏ danh dự vì em không? Hay em chỉ là một bến đỗ tạm thời, một sự xao nhãng trong cuộc sống hôn nhân của ông ấy?”
Chúng tôi ngồi đó rất lâu, tôi kiên nhẫn lắng nghe những lời tâm sự đứt quãng của H., và nhẹ nhàng phân tích cho em hiểu. Tôi không mắng mỏ, không phán xét, chỉ dùng tình yêu thương và sự thấu hiểu của một người chị để giúp em nhìn nhận rõ ràng hơn về tình cảnh của mình. Dần dần, ánh mắt H. không còn vẻ mù quáng nữa, thay vào đó là sự trống rỗng, vô vọng.
“Chị không muốn em phải hối hận cả đời, H. ạ,” tôi tiếp tục, giọng đầy khẩn khoản. “Hãy nghĩ đến bố mẹ, đến gia đình mình. Họ sẽ đau khổ biết chừng nào nếu biết chuyện này. Em có muốn thấy họ phải chịu đựng những ánh mắt soi mói, những lời dị nghị không? Em có muốn tương lai của mình bị hủy hoại vì một mối tình sai trái không?”
Những lời đó cuối cùng cũng chạm đến H. Em khẽ rụt người lại, nước mắt lại trào ra nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự tỉnh ngộ, của sự sợ hãi. “Em sợ lắm chị ơi… Em không biết phải làm sao bây giờ. Em đã yêu ông ấy nhiều quá rồi…” Em nói trong nghẹn ngào. Tôi ôm em một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về.
“Chị sẽ ở bên em. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này,” tôi hứa. “Bước đầu tiên là em phải dứt khoát với ông D. Em phải hiểu rằng ông ấy không thể mang lại hạnh phúc thật sự cho em. Hạnh phúc của em phải do chính em tạo ra, trên một nền tảng đúng đắn.”
H. gật đầu, dù vẫn còn run rẩy. Đêm đó, em ngủ lại nhà tôi. Tôi thấy em trằn trọc mãi mới chợp mắt được. Sáng hôm sau, em dậy sớm, đôi mắt vẫn còn sưng húp nhưng gương mặt đã bớt đi vẻ hoảng loạn. Chúng tôi cùng ngồi lại, và tôi đề nghị em viết một lá thư cuối cùng cho ông D. để kết thúc mối quan hệ này một cách rõ ràng.
“Em muốn kết thúc như thế nào?” Tôi hỏi. H. cúi đầu suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng, em ngẩng lên, ánh mắt đã kiên định hơn. “Em muốn nói rằng em không muốn làm người thứ ba nữa. Em không muốn cướp hạnh phúc của ai. Em muốn tìm lại chính mình.”
Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm phần nào. Cả hai chị em cùng soạn thảo lá thư. Từng câu từng chữ, H. đều đặt vào đó sự dứt khoát, sự tiếc nuối và cả sự giải thoát. Em nói rằng em sẽ gửi lá thư này qua email, và sau đó sẽ chặn mọi liên lạc với ông D. Đó là một quyết định khó khăn, nhưng cần thiết.
Sau khi gửi thư, H. vẫn còn rất suy sụp. Tôi biết em cần thời gian để chữa lành vết thương lòng. Tôi đề nghị em tạm thời xin nghỉ phép ở công ty một tuần, rồi cùng tôi về quê thăm bố mẹ. Không gian yên bình ở quê, cùng với sự ấm áp của gia đình sẽ giúp em tĩnh tâm hơn.
Những ngày ở quê, tôi luôn ở bên H., cùng em đi dạo trên cánh đồng, nấu những món ăn em yêu thích, và lắng nghe em tâm sự. Dần dần, H. cởi mở hơn, em kể về những áp lực công việc, những kỳ vọng của gia đình đã khiến em cảm thấy cô đơn và dễ dàng xiêu lòng trước sự quan tâm của ông D.
Tôi nhận ra, H. không phải là người dại dột, mà em chỉ là một cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm sống, khao khát được yêu thương và được công nhận. Em đã vô tình đi lạc vào một con đường sai lầm vì sự yếu đuối nhất thời của mình. Tôi càng thương em hơn, và càng quyết tâm giúp em tìm lại chính mình.
Tôi cùng H. đi đến một ngôi chùa cổ kính trên núi. Trong không gian thanh tịnh, H. đã trải lòng với sư thầy. Những lời khuyên của sư thầy về lẽ nhân quả, về sự buông bỏ đã giúp em giác ngộ nhiều điều. Em nhận ra rằng, sự bình yên trong tâm hồn mới là điều quan trọng nhất, chứ không phải một thứ tình yêu phù phiếm.
Trở về thành phố, H. như lột xác. Em không còn buồn bã ủ dột nữa, thay vào đó là một vẻ ngoài tươi tắn, rạng rỡ. Em tập trung vào công việc, tham gia các khóa học nâng cao kỹ năng, và dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Em bắt đầu đọc sách, tập yoga, và đi tình nguyện ở các mái ấm.
Tôi nhận thấy, H. đã học được cách yêu thương bản thân mình trước tiên. Em không còn tìm kiếm hạnh phúc từ bên ngoài, mà tự tạo ra hạnh phúc cho chính mình. Em trở nên mạnh mẽ, tự tin và độc lập hơn rất nhiều. Thi thoảng, tôi vẫn thấy em thoáng buồn khi nhớ về chuyện cũ, nhưng nỗi buồn đó không còn gặm nhấm em nữa.
Một buổi tối, H. đến nhà tôi, trên tay là một hộp bánh kem. Em cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh niềm vui. “Chị ơi, em đã tìm được một công việc mới rồi,” em nói, giọng đầy phấn khởi. “Công việc này đúng với sở trường của em, và em cảm thấy rất hứng thú.”
Tôi ôm em thật chặt, lòng tôi trào dâng niềm hạnh phúc. “Chị mừng cho em lắm, H. ạ,” tôi nói, nước mắt tôi cũng rưng rưng. “Em đã rất mạnh mẽ. Chị tin em sẽ thành công và tìm được hạnh phúc thật sự của mình.”
H. đã tìm lại được nụ cười hồn nhiên, vô tư như ngày nào, nhưng nụ cười ấy giờ đây chứa đựng một sự trưởng thành, một vẻ đẹp nội tâm vững vàng hơn. Em đã học được bài học đắt giá từ vấp ngã đầu đời, và em đã đứng dậy mạnh mẽ hơn rất nhiều. H. giờ đây là một cô gái tự tin, yêu đời và luôn sẵn sàng đối diện với mọi thử thách.
Một năm sau, tôi nhận được thiệp cưới của H. Em đã tìm được một người đàn ông tốt, một người yêu thương em chân thành và không đòi hỏi em phải sống trong bóng tối. Đám cưới diễn ra ấm cúng, hạnh phúc. Nhìn em rạng rỡ trong bộ váy cô dâu, tôi biết, H. đã thực sự tìm thấy bến đỗ bình yên của cuộc đời mình.
Con gái vào Nam lấy chồng suốt 19 năm không về, bố mẹ lẳng lặng tới thăm

Trong ngôi làng nhỏ ở miền Bắc, người ta vẫn quen thấy vợ chồng ông Thịnh ngồi trước hiên nhà, đôi mắt dõi về con đường quốc lộ nơi chuyến xe khách vào Nam chạy ngang. Đứa con gái út của họ – Thu – đã đi lấy chồng suốt mười chín năm, chưa một lần trở lại.
Ban đầu, Thu còn gọi điện, gửi thư. Nhưng dần dần, những tin tức thưa thớt rồi biến mất. Bà Hòa – mẹ Thu – nhiều lần ngồi trước hiên mà rơm rớm nước mắt:
– Không biết giờ nó sống sao… Có khi nào nó đã quên mất quê hương này rồi không ông?
Ông Thịnh nén tiếng thở dài, lòng cũng quặn thắt nhưng không nỡ trách con.
Đến một ngày, ông quyết định:
– Bà à, mình phải vào Nam tìm con. Dù thế nào cũng phải thấy tận mắt.
Sau mấy ngày đêm rong ruổi trên chuyến xe xuyên Việt, cuối cùng ông bà cũng tìm được địa chỉ. Ngôi nhà nhỏ nép mình trong con hẻm yên tĩnh, cửa gỗ cũ kỹ, vách tường loang lổ.
Tim bà Hòa đập thình thịch khi gõ cửa. Một lát sau, cánh cửa hé mở, và Thu xuất hiện. Nhưng hình ảnh trước mắt khiến ông bà chết lặng: gương mặt con gái hốc hác, mắt đỏ hoe, nụ cười gượng gạo.
– Thu… con… – giọng ông Thịnh nghẹn lại.
Thu run run lao ra ôm chầm lấy bố mẹ, nước mắt lã chã. Bà Hòa hoảng hốt:
– Con ơi, mười chín năm rồi, sao không một lần về với bố mẹ?
Thu chưa kịp đáp thì từ trong nhà vọng ra tiếng ho khẽ. Ông bà ngạc nhiên bước vào, và rồi đứng sững. Trên chiếc giường gỗ đơn sơ, một người đàn ông nằm bất động. Khuôn mặt xanh xao nhưng ánh mắt hiền hậu hướng về phía họ.
Đó là chồng Thu.
Bà Hòa hoảng hốt, tay run rẩy:
– Trời ơi… chuyện này là sao hả con?
Thu ngồi xuống cạnh giường chồng, nắm tay anh rồi nghẹn ngào kể. Hóa ra, mười chín năm trước, sau khi lập gia đình không lâu, chồng Thu gặp tai nạn nặng. Anh may mắn giữ được mạng sống nhưng mất đi khả năng đi lại. Từ đó, Thu trở thành đôi chân, đôi tay của anh, chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ.
– Con muốn về thăm bố mẹ lắm… nhưng nghĩ đến cảnh con về mà anh ấy nằm lại một mình, con không đành. Con cũng sợ bố mẹ lo lắng, nên đành im lặng… – Thu vừa nói vừa rơi nước mắt.
Nghe con gái giãi bày, ông Thịnh và bà Hòa như nghẹn thở. Bao nhiêu năm qua, họ trách con vô tình, nào ngờ, tất cả chỉ vì hiếu nghĩa và tình yêu thương.
Người chồng nằm trên giường cố gắng cất lời, giọng yếu ớt:
– Con xin lỗi bác… xin lỗi mẹ… vì đã khiến Thu phải thiệt thòi. Nhưng con hứa, cả đời này, gia đình con sẽ yêu thương và bù đắp cho Thu.
Ông Thịnh run run nắm lấy bàn tay con rể:
– Con trai à, đừng nói thế. Chính con mới cho chúng ta thấy Thu đã chọn đúng. Một người đàn ông dù có thế nào, chỉ cần biết yêu thương vợ con hết lòng, thì bố mẹ nào cũng an lòng.
Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của bà Hòa. Nỗi sợ hãi ban đầu khi thấy cảnh tượng bất ngờ dần tan biến, thay vào đó là niềm xót xa và cả sự ấm áp.
Hôm ấy, ông bà ở lại nhà con gái. Lần đầu tiên sau mười chín năm, họ được ngồi bên mâm cơm gia đình. Chỉ có bát canh rau, đĩa cá kho, nhưng hạnh phúc ngập tràn. Thu vừa gắp thức ăn cho chồng vừa ríu rít kể chuyện con cái – hai đứa nhỏ ngoan ngoãn, lễ phép – khiến ông bà rưng rưng.
Đêm xuống, bà Hòa nằm cạnh con gái, nắm tay nó như ngày còn bé:
– Con ngốc ạ, dẫu có chuyện gì, cũng đừng giấu bố mẹ. Nhà là chỗ để con dựa vào, chứ không phải nơi để con sợ làm phiền.
Thu gục đầu vào vai mẹ, khóc nức nở. Bao năm đè nén, giờ mới được vỡ òa.
Sáng hôm sau, khi ông bà chuẩn bị trở về quê, chồng Thu nắm tay bố vợ, ánh mắt kiên định:
– Con không thể đi lại, nhưng con có thể hứa, con sẽ cùng các con chăm lo cho Thu, để cô ấy không thấy lẻ loi.
Ông Thịnh siết chặt bàn tay ấy, lòng nhẹ nhõm.
Trên chuyến xe về, ông bà không còn ánh mắt nặng trĩu như trước. Họ hiểu rằng, con gái mình tuy không thể về thăm, nhưng đang sống trong một mái ấm đầy yêu thương. Và với bậc cha mẹ, thế là đủ.