Ngày nào chồng cũng tăng ca đến 11h đêm, khi trở về thì quần áo toàn v/ết b/ẩn, tôi lo lắng đi theo thì phát hiện đêm nào anh cũng đi ra nghĩa trang cách nhà 5km.
Ngày nào chồng tôi cũng lấy cớ “tăng ca”, 11h đêm mới lạch cạch về đến nhà. Quần áo anh thì toàn mùi bùn đất, dính cả vết bẩn loang lổ. Tôi thắc mắc thì anh chỉ cười trừ:
– Ở công ty dạo này nhiều việc, em đừng lo.
Nhưng làm văn phòng thì bẩn kiểu gì đến thế? Lòng tôi ngày càng bất an.
Một hôm, tôi quyết định đi theo. Anh rời nhà lúc 9h tối, men theo con đường vắng dẫn ra ngoại ô. Tôi cố giữ khoảng cách. Đêm đó trăng mờ, gió hun hút, càng đi tim tôi càng lạnh buốt. Cuối cùng, anh dừng lại… trước một nghĩa trang rộng lớn.
Tôi chết lặng. Anh không đi một mình, mà có vài người đàn ông khác đang chờ sẵn. Họ mặc quần áo tối màu, tay xách xẻng, cuốc, đèn pin. Sau một hồi thì thầm, cả nhóm bắt đầu đào một ngôi mộ.
Tôi run rẩy, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ánh đèn pin chiếu loang loáng, từng nhát xẻng hất đất tung lên, mùi ẩm mốc phả ra. Khi nắp quan tài được mở, mùi tử khí nồng nặc tràn ra khiến tôi suýt ngất. Chồng tôi bình thản, đôi tay điêu luyện nhấc từng khúc xương, đặt gọn vào một chiếc tiểu sành sạch sẽ.
Hóa ra, bấy lâu nay anh giấu tôi làm nghề bốc mộ thuê – nghề mà ban ngày chẳng ai biết, chỉ lặng lẽ diễn ra trong đêm tối.
Khi công việc kết thúc, anh lau mồ hôi, đưa phong bì dày cộp nhận từ tay thân nhân người quá cố. Ánh mắt anh chợt chùng xuống, nặng trĩu. Tôi hiểu ra, đó chính là lý do vì sao quần áo anh ngày nào cũng dính đất, tại sao anh về muộn, tại sao anh chẳng bao giờ kể thật.
Tôi trở về nhà trước khi anh quay lại, trái tim rối bời. Lúc này, tôi không biết nên giận anh vì giấu giếm, hay nên thương anh – người đàn ông ngày đêm lặng lẽ mưu sinh bằng một nghề mà ai nghe cũng sợ hãi.